Chương 41: (Vô Đề)

Kỷ Chu Dã đứng c.h.ế. t chân trước cửa một cửa hàng game.

"Bà cố yêu dấu của cháu ơi, nể tình cháu tận tâm tận lực hầu hạ bà mấy ngày nay, bà mua cho cháu cái máy chơi game đời mới này được không?"

Dạo gần đây vừa ra mắt một thiết bị chơi game hoàn toàn mới, màn hình siêu to, trải nghiệm siêu mượt, công nghệ dò ánh sáng siêu đỉnh… Thật ra giá cũng không đắt lắm, chỉ hơn ba vạn tệ.

Chỉ tiếc là túi tiền đang cạn kiệt, đành phải cầu cứu bà cố.

Dung Ngộ nói: "Có một điều kiện, lần thi tháng này phải lọt vào top tăng hạng mười bậc."

Kỷ Chu Dã khô giọng: "À… chuyện này, mười hạng hơi căng, đổi điều kiện khác được không?"

Dung Ngộ mỉm cười: "Vậy thì thi đấu một ván, nếu cháu thắng được bà, bà cũng sẽ mua."

Kỷ Chu Dã: "…"

Là ai đó đã từng dùng công thức toán học để suy luận đường đi của người chơi, cậu mà thắng được mới là lạ.

"Giờ thì sao đây?" Dung Ngộ giang tay, "Học thì kém, chơi game cũng dở, bảo bà "nhường" thế nào cho phải?"

Kỷ Chu Dã: "…"

Đột nhiên cậu đảo mắt, chộp lấy tay Dung Ngộ, lắc lư làm nũng:

"Cháu sắp tròn mười tám tuổi rồi, người ta có lễ trưởng thành, cháu cũng nên có, coi như bà tặng quà sinh nhật sớm cho cháu đi mà… được không hả…"

Đúng lúc đó, bên cạnh vang lên một giọng nói:

"Chị, chị cũng đi dạo ở đây à?"

Là Dung Nhược Dao.

Cô ta vốn có chút tò mò, Dung Ngộ với Kỷ Chu Dã suốt ngày dính chặt lấy nhau như keo, không biết là làm cái gì.

Kết quả lại nghe được một đoạn đối thoại… quá sức sốc não.

Kỷ Chu Dã chẳng phải là "đại ca trường" hay sao? Ở trường thì ngầu lòi, bá khí đầy mình, thế mà đứng trước mặt Dung Ngộ lại như một đứa bé chưa cai sữa đang nũng nịu với mẹ?

Trời ơi, đây thật sự là một mối quan hệ nam nữ bình thường sao?

Tống Hoài đứng bên cũng hơi bất ngờ.

Nhưng hắn xưa nay chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc, chỉ nhàn nhạt nói:

"Kỷ Chu Dã, đúng lúc hôm qua cậu tôi mua cái máy game đó cho tôi, mà tôi lại không hứng thú chơi, coi như tặng cậu làm quà trưởng thành."

"Ủa, hai người từ đâu chui ra thế?"

Kỷ Chu Dã ban nãy còn làm nũng như trẻ con, giờ lập tức thay đổi sắc mặt, lại trở về bộ dáng ngông nghênh bất cần:

"Tôi muốn mua cái gì liên quan gì đến mấy người, ở đây lải nhải cái gì?"

Sắc mặt Dung Nhược Dao sa sầm:

"Chúng ta đều là bạn học, Tống Hoài có lòng tốt tặng cậu quà mà cậu nói chuyện khó nghe vậy sao?"

"Tôi có bảo cậu ta tặng à? Tôi cần cậu ta làm người tốt chắc?"

Kỷ Chu Dã lại trở lại hình tượng "học bá lạnh lùng bá đạo":

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!