Dung Ngộ đến văn phòng xin nghỉ học.
Khi biết cô muốn đến Đại học Hải Thành, Bùi Nhã Như đoán là chắc đến gặp Giáo sư Vân, liền rất sảng khoái viết giấy nghỉ phép cho cô.
Dung Ngộ vừa rời khỏi văn phòng, thì giáo viên chủ nhiệm lớp chọn bên cạnh – thầy Dương – đã lên tiếng:
"Lớp 12 là giai đoạn then chốt mà còn xin nghỉ, vừa nhìn đã biết không phải loại có thể thi đậu đại học."
Bùi Nhã Như nghe những lời như vậy liền không chịu nổi, phản bác lại:
"Bạn Dung Ngộ rất xuất sắc…"
Cô vốn định nói rằng, Dung Ngộ hiện là học trò của giáo sư Vân, nhân vật nổi tiếng trong giới toán học.
Nhưng chuyện này, không thể tiết lộ từ miệng cô.
Cô bặm môi, nói: "Lần thi đấu vật lý trước, Dung Ngộ đạt điểm tuyệt đối vòng sơ khảo, toàn thành phố không đến mười học sinh đạt điểm tuyệt đối…"
Thầy Dương giễu cợt:
"Cô Bùi sao không động não một chút? Một học sinh yếu kém sao có thể đạt điểm tuyệt đối môn vật lý? Nếu cô ta giỏi đến vậy, thì sao lại phải học lại? Sao lại chẳng có tên tuổi gì?"
Bùi Nhã Như không nói thêm gì nữa.
Sắp đến kỳ thi tháng, sự thật sẽ chứng minh tất cả.
Dung Ngộ bảo tài xế chở đến Đại học Hải Thành.
Vừa xuống xe, cô đã thấy Lâm Nhượng ngồi trên xe lăn chờ sẵn ở cổng trường.
"Tiểu Ngộ, ở đây."
Lâm Nhượng cầm một cốc trà sữa đưa qua, "Dạo gần đây các bạn nữ trong lớp đều thích loại trà sữa này, anh nghĩ em chắc cũng sẽ thích."
"Cảm ơn sư huynh."
Dung Ngộ uống một ngụm, vị rất ngọt, hơi ngấy, nhưng sau khi uống xong lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, tâm trạng vui vẻ, chẳng trách các cô gái trẻ đều mê mẩn, hầu như ai cũng cầm một ly.
"Hôm nay gọi em đến là để đưa em đi thăm viện nghiên cứu. Nó được xây ngay trong khuôn viên Đại học Hải Thành."
Lâm Nhượng mỉm cười nói:
"Phương trình anh gửi em mấy hôm trước chính là đề tài nghiên cứu gần đây của viện, chủ yếu để giúp Viện Hàng không Vũ trụ tính toán quỹ đạo hành tinh…"
Hai người đang nói chuyện.
Bất ngờ, từ một tòa nhà giảng dạy phía trước bước ra một người, chính là giáo sư Mẫn Thận Ngôn.
Ông vừa tham gia xong một buổi nghiên cứu, nhìn thấy hai người phía trước, cảm thấy có chút quen mắt, một là Lâm Nhượng, học trò duy nhất của Vân Tiêu Nguyên; còn cô gái kia, chẳng phải là nữ sinh trung học Dung Ngộ mà hôm nọ ông gặp ở Nhất Trung Hải Thành sao?
Hôm đó, Dung Ngộ nói rằng đã có giáo viên hướng dẫn.
Chẳng lẽ chính là học trò của Lâm Nhượng?
Lâm Nhượng là một ngôi sao đang lên trong giới toán học, nhưng còn quá trẻ, thành tựu vẫn chưa thực sự nổi bật.
Mẫn Thận Ngôn đẩy gọng kính, bước tới cười hòa nhã:
"Thì ra bạn Dung Ngộ là học trò của giáo sư Lâm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!