Chương 34: (Vô Đề)

Khi Kỷ Chu Dã vừa chặn Đoá Đoá lại để "cướp tiền", thì đã bị Dung Ngộ túm ngay cổ áo kéo về:

"Đi xin tiền trẻ con, cháu giỏi thật đấy."

Kỷ Chu Dã co rụt cổ lại.

Cậu không dám chọc vị bà cố này đâu, không muốn thê thảm như anh cả… Dù thật ra, bây giờ cũng đã rất thảm rồi.

Dung Ngộ hất tay ném cậu ra:

"Có một cơ hội kiếm tiền, làm không?"

Kỷ Chu Dã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

"Viết cho bà một đề án." Cô suy nghĩ rồi nói,

"Bà định lấy danh nghĩa nhà họ Kỷ để thành lập một quỹ học bổng cho học sinh nghèo học giỏi ở Nhất Trung Hải Thành. Dùng cái đầu của cháu, nghĩ xem điều kiện cụ thể nên thiết lập thế nào. Sáng mai đưa bà bản nháp."

Mặt mũi Kỷ Chu Dã nhăn nhó như ăn phải khổ qua:

"Cháu không biết viết cái đó…"

"Không biết thì học. Hay định cả đời ăn bám trong nhà chờ c.h.ế. t à?"

Dung Ngộ vứt lại câu đó rồi quay người đi thẳng.

Kỷ Chu Dã âm thầm phản pháo trong lòng.

Nhưng biết sao được, nhiệm vụ bà cố giao, có khó mấy cũng phải làm.

Cậu mở máy tính, bắt đầu tự học cách viết đề án, tra cứu tư liệu về khái niệm học bổng trợ cấp…

Sáng sớm hôm sau, cậu hí hửng đưa bản đề án đã hoàn thành cho Dung Ngộ.

Suốt đêm cậu không ngủ, càng làm càng hăng, giọng nói đầy phấn khích:

"Bà cố! Mau xem đi! Bản kế hoạch này của cháu không phải siêu đỉnh sao?!"

Dung Ngộ mở ra xem, khá là tàm tạm.

Nhưng với một người lần đầu tiên viết đề án như cậu thì… hoàn toàn đạt yêu cầu.

Cô ngẩng đầu nhìn cậu:

"Cái thằng này đầu óc không tệ, sao không chịu đem năng lực này dùng vào việc học hành?"

"Ha ha ha! Ông nội! Nghe chưa! Bà cố khen cháu thông minh đấy!"

Kỷ Chu Dã nhảy dựng lên, vui mừng ba phần như trẻ con được lì xì.

Cậu không quên, bà cố suốt ngày mắng anh cả là kém thông minh.

Vậy mà khen mình thông minh.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là… cậu còn giỏi hơn cả anh cả!

Dung Ngộ trừng mắt lườm cậu một cái, quay sang Kỷ Chỉ Uyên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!