"Xin lỗi giáo sư Mẫn, em đã có giáo viên hướng dẫn rồi ạ."
Lời của Dung Ngộ khiến Mẫn Thận Ngôn sững người trong chốc lát, sau đó bật cười.
"Có thể em chưa hiểu rõ." Ông kiên nhẫn giải thích:
"Người thầy mà em nói đến, là giáo viên dạy các môn cơ bản trên lớp. Còn nếu tôi là thầy của em, tôi sẽ dẫn dắt em nghiên cứu, chỉ đường cho em chinh phục đỉnh cao toán học. Điều đó có nghĩa là, em sẽ có cơ hội tiếp cận các hướng nghiên cứu tiên tiến nhất, tham gia vào các dự án cấp quốc gia mang tính tuyệt mật. Em hiểu chứ?"
Máu trong người Ngô Tố như sôi trào.
Hỏi thật, trên đời này có nhà toán học nào lại không khao khát được tiếp cận nghiên cứu tiên phong? Ai không muốn tham gia dự án quốc gia?
Đó chính là giấc mộng mà ông ta đã theo đuổi bao năm nay.
Vậy mà giờ đây, cơ hội ấy lại dễ dàng rơi vào tay một nữ sinh trung học tên Dung Ngộ.
Dung Ngộ gật đầu:
"Em hiểu, nhưng quả thực, em đã có một giáo viên hướng dẫn nghiên cứu toán học cho riêng mình rồi."
"Giáo viên đó… có thể so được với giáo sư Mẫn không?" Ngô Tố hạ giọng nhắc nhở, "Giáo sư Mẫn là viện sĩ đấy! Là một trong những nhà toán học hàng đầu cả nước! Nếu được ông ấy nhận làm học trò, thậm chí em còn không cần thi đại học, một bức thư giới thiệu là có thể được tuyển thẳng vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa! Em thực sự hiểu em đang từ chối cái gì không?"
Ông ta không thể hiểu nổi, tại sao một nhân vật tầm cỡ như vậy lại muốn nhận một học sinh cấp ba làm học trò.
Nhưng ông ta biết rõ, nếu cơ hội đã đến, thì phải nắm chặt bằng mọi giá.
Thế nhưng Dung Ngộ vẫn lắc đầu:
"Giáo sư Mẫn, em thật sự xin lỗi. Em không có ý định đổi giáo viên."
Dưới trướng Mẫn Thận Ngôn có hơn ba mươi học trò.
Đây là lần đầu tiên ông gặp một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy.
Tuy nhiên, đứa trẻ này còn nhỏ, đầu óc đơn thuần, chắc là chưa hiểu hết ý nghĩa của việc này.
Ông nói:
"Vậy tôi với em kết bạn qua WeChat trước. Nếu sau này em đổi ý, cứ liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."
Dung Ngộ lấy điện thoại ra, cả hai thêm bạn WeChat với nhau.
Giáo sư Mẫn là người rất bận rộn, sau khi trò chuyện xong thì rời đi ngay.
Ngô Tố đau lòng nhìn Dung Ngộ:
"Em đã bỏ lỡ một cơ hội đổi đời, thầy thật không biết phải nói em ra sao…"
Dung Ngộ ngẩng đầu lên:
"Hóa ra trước đây khi thầy bảo em suy diễn parabol, là để dùng vào việc viết bài đăng lên tạp chí học thuật. Trong mắt em, thành quả học thuật rất quan trọng, nhưng làm người quang minh lỗi lạc còn quan trọng hơn."
"Em… em hiểu lầm rồi…" Mồ hôi lạnh của Ngô Tố lập tức túa ra.
Chính ông ta cũng không hiểu tại sao lại sợ một học sinh đến thế.
Ông ta khó khăn giải thích:
"Lúc trước thầy có hỏi em có muốn làm trợ lý không, em từ chối, nhưng thầy đã nghĩ kỹ rồi… Dù em có từ chối, thì khi chính thức công bố bài viết, thầy vẫn sẽ thêm tên em vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!