Căn
-tin rất náo nhiệt.
Dung Nhược Dao và Tống Hoài ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Cô ngẩng đầu lên hỏi:
"Anh với Dung Ngộ thi có ngồi gần nhau không?"
Tống Hoài ngừng lại một chút rồi đáp:
"Ngồi cách khá xa. Cô ấy nộp bài sau nửa tiếng bắt đầu thi, lúc đó người bình thường còn chưa viết được nửa bài, cô ấy hoàn toàn không thể quay cóp của ai."
Dung Nhược Dao không thể tin nổi.
Cái… cái này sao có thể chứ?
Chuyển từ khối xã hội sang khối tự nhiên mới nửa tháng, tham gia cuộc thi tầm cỡ quốc gia mà lại đạt điểm tuyệt đối để lọt vào vòng hai?
Thật quá khó tin!
"Chẳng lẽ…" Cô dừng lại rồi nói, "Chẳng lẽ cô ấy lấy được đáp án từ trước?"
Tống Hoài nhíu mày: "Không loại trừ khả năng đó."
Những người khác cũng đưa ra đủ kiểu suy đoán.
Nhưng bởi vì Kỷ Chu Dã có vẻ mặt như sắp đánh người, nên chẳng ai dám nói to, dần dần bầu không khí trở nên im ắng.
Dung Ngộ lặng lẽ ăn cơm.
Trần Niên phàn nàn:
"Anh Dã à, từ hôm kia đến giờ anh toàn quẹt thẻ ăn bằng thẻ của em, sáng nay còn bắt em mua sữa chua với đồ ăn vặt, tổng cộng hết tám mươi ba đồng, bao giờ anh trả lại cho em?"
Mặt Kỷ Chu Dã tối sầm lại:
"Có tám mươi mấy đồng mà cũng đáng để cậu mở miệng đòi à?"
"Dù sao em cũng… nghèo mà." Trần Niên rụt cổ lại. "Bà em nhặt ve chai cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ một nửa số đó phải dâng hết cho anh chắc…"
Kỷ Chu Dã: "…"
Cậu biết nhà Trần Niên nghèo, cha mất, mẹ tái hôn, sống với bà ngoại, trước kia cậu cũng từng muốn âm thầm giúp đỡ một chút.
Nhưng cái tên này lại sĩ diện vô cùng, không chịu để cậu giúp, khiến giờ đây cậu cũng ngại lợi dụng cậu ta thêm.
Trần Niên rụt rè hỏi:
"Anh Dã, cho em cái chắc chắn đi, bao giờ anh trả tiền?"
Kỷ Chu Dã đành quay sang nhìn Dung Ngộ.
Dung Ngộ đặt đũa xuống:
"Trần Niên, bà cậu vất vả nuôi cậu ăn học, vậy mà cậu đến trường chẳng thèm học hành, cậu thấy như vậy là xứng đáng với bà cậu không?"
Trần Niên: "…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!