Dung Ngộ đọc sách như kẻ đói khát lâu ngày gặp bữa tiệc thịnh soạn.
Mãi đến khi chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên, cô mới giật mình như vừa tỉnh mộng.
Cô thu dọn sách vở, đi đến văn phòng giáo viên tìm giáo viên chủ nhiệm.
"Thưa cô, em muốn chuyển sang ban tự nhiên. Em cần làm thủ tục gì ạ?"
Giáo viên chủ nhiệm ngỡ ngàng như thể không tin vào tai mình:
"Em nói gì cơ? Chuyển ban?"
Một học sinh ban xã hội mà lại muốn chuyển sang ban tự nhiên trong năm học lại, chẳng khác nào tự đùa với tiền đồ của mình.
Hơn nữa, học văn đã ba năm mà điểm còn kém thế, sang ban tự nhiên chắc chắn chỉ càng thảm hại hơn.
Dung Ngộ thản nhiên nói:
"Em đã quyết định rồi."
"Chuyện này không phải cứ quyết là được đâu." Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu, lôi từ ngăn bàn ra một tờ giấy, "Phải có chữ ký của phụ huynh vào mục này. Nhưng cô nghĩ cha mẹ em chắc sẽ không đồng ý đâu."
Dung Ngộ đón lấy tờ đơn:
"Cảm ơn cô."
Vừa rời khỏi trường, bên tai cô liền vang lên một tiếng huýt sáo.
Ngẩng đầu lên, cô thấy thiếu niên nhuộm tóc hồng đang đứng trên ván trượt, dẫn theo vài tên đàn em, chặn cô ở đầu hẻm.
Cô cười lạnh:
"Có chuyện gì?"
"Đồ học lại," Kỷ Chu Dã khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng, "Món nợ sáng nay chưa tính xong đấy. Nhưng nếu cô ngoan ngoãn xin lỗi, tôi có thể cân nhắc tha cho một lần."
Dung Ngộ đặt cặp sách xuống.
Cô nhấc chân đá lên một thanh gậy dưới đất, vung lên quất thẳng vào đám thiếu niên trước mặt.
"Suốt ngày không lo học hành, chỉ biết ức h.i.ế. p bạn học nữ."
"Tóc tai đủ màu sắc, ăn mặc thì lòe loẹt, từ đầu đến chân chẳng có chút dáng vẻ học sinh nào."
"Không biết cha mẹ mấy người sẽ thất vọng đến mức nào…"
Đám thiếu niên bị đánh đến mức gào lên oai oái.
Kỷ Chu Dã nghiến răng:
"Tôi không có cha mẹ."
Dung Ngộ khựng lại, liếc cậu ta một cái:
"Vậy họ thật may mắn. Nếu còn sống, chắc cũng bị cậu tức c.h.ế. t rồi."
"Cô…!"
Cơn giận của Kỷ Chu Dã như bị châm lửa bùng cháy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!