Chương 29: (Vô Đề)

Trên mặt Kỷ Chỉ Uyên thoáng hiện vẻ bối rối hiếm thấy.

Anh mím môi hỏi:

"Chi phí hết bao nhiêu?"

Quản lý nhà hàng hơi bất ngờ.

Vị tổng giám đốc này mỗi lần đến nhà hàng dùng bữa chưa từng hỏi giá, đều là quẹt thẻ thẳng tay.

Hôm nay… có chút kỳ lạ rồi.

Quản lý đáp:

"Tổng cộng 78.600 tệ."

Kỷ Chỉ Uyên âm thầm xót ruột.

Anh gần như cách vài ba ngày lại dẫn Lam Nhu Tuyết đến đây ăn một lần.

Một tháng tiêu ở nhà hàng này chừng ba, bốn mươi vạn, trước đây chẳng thấy có gì to tát.

Nhưng bây giờ…

Anh giơ tay:

"Làm phiền anh chờ một chút."

Quản lý gật đầu, lui ra trước.

Lam Nguyệt mở to mắt hỏi:

"Ba ơi, sao tài khoản của ba lại không đủ tiền vậy? Ba đến bảy mươi mấy ngàn cũng không có sao… Ưm!"

Miệng cô bé lập tức bị bịt lại.

Lam Nhu Tuyết hiểu rõ.

Chắc chắn là Kỷ lão gia đã "cấm vận tài chính" với Kỷ Chỉ Uyên, ép buộc hai người họ chia tay.

Điều cô ta không hiểu là rõ ràng chỉ mấy ngày trước, Kỷ lão gia còn rất quý cô ta, thậm chí còn hỏi cô ta khi nào tổ chức đám cưới…

Tại sao đột nhiên lại xuất hiện một Dung Ngộ, tình thế quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến cô ta trở tay không kịp?

Hơn bảy mươi nghìn tệ, cô ta có thể chi trả.

Khi ly hôn, cô ta được bồi thường một khoản hơn hai trăm nghìn, mấy năm nay đi làm cũng tích lũy được không ít.

Thêm vào đó, Kỷ Chỉ Uyên thường tặng hàng hiệu xa xỉ, cô ta không thích thì mang bán lại.

Nói thẳng ra, cô ta không hề nghèo.

Nhưng…

Hẹn hò mà để phụ nữ trả tiền, liệu có phải hơi mất mặt không?

Nghĩ đến đây, Lam Nhu Tuyết không nói gì.

Kỷ Chỉ Uyên mở danh bạ, gửi yêu cầu mượn tiền cho một người bạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!