Tổng bộ tập đoàn Kỷ thị.
Là hai tòa cao ốc "mẹ
-con" sừng sững bên bờ sông Hải Thành, đã trở thành biểu tượng của thành phố.
Xe dừng lại trước cổng chính, trợ lý đích thân ra đón, mở cửa xe cho tổng giám đốc, nhưng lại thấy tổng giám đốc vòng ra phía sau, mở cửa cho người ngồi sau.
Anh ta còn tưởng đó là nhân vật lớn nào.
Không ngờ bước xuống lại là một cô gái… không, là một nữ sinh trẻ đến mức khó tin.
Cô đeo cặp sách, trông y hệt một học sinh còn đang đi học.
Hai người sóng bước đi đến thang máy chuyên dụng dành cho tầng cao của Kỷ thị, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thư ký Khương đã nhận được thông tin từ trước, vội vàng đứng chờ bên ngoài thang máy, kính cẩn mời Dung Ngộ vào văn phòng Chủ tịch, rồi đặt một số văn kiện cần phê duyệt lên bàn làm việc.
Kỷ Chỉ Uyên lúc này mới rời đi để gặp khách của tập đoàn Hải thị.
Vừa vào phòng họp, thì Lam Nhu Tuyết đã dẫn Lam Nguyệt đến trụ sở Kỷ thị.
Các nhân viên trong bộ phận thư ký nhanh chóng vây quanh chào hỏi:
"Thư ký Lam sao nghỉ việc mà không báo trước với chúng tôi một tiếng, chúng tôi còn định tổ chức tiệc chia tay cho chị nữa mà."
"Biết gì chứ, chắc Kỷ tổng bảo chị ấy về làm vợ hiền dâu thảo rồi, sau này là phu nhân Kỷ thị, khiến người ta ganh tị c.h.ế. t luôn á."
"Lúc kết hôn nhớ mời chúng tôi nhé, mấy đồng nghiệp cũ chớ có quên nha…"
Lam Nhu Tuyết cố gắng giữ nụ cười:
"Chuyện đó còn chưa có gì đâu, mọi người cứ làm việc đi, tôi vào trước nhé."
Cô ta dắt Lam Nguyệt vào văn phòng tổng giám đốc.
Một nữ thư ký thân thiết rót cà phê cho cô ta, nhỏ giọng nói:
"Hồi nãy tổng giám đốc vào công ty, bên cạnh còn dắt theo một cô gái, nhìn nhiều lắm cũng chỉ tầm hai mươi tuổi, hai người đó trông khá thân thiết…"
Nụ cười trên mặt Lam Nhu Tuyết khựng lại.
Người có thể đi cùng Kỷ Chỉ Uyên, lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy, chắc chắn là Dung Ngộ rồi.
Thảo nào Dung Ngộ lại muốn đuổi việc mình, thì ra là để tiện đến công ty thân thiết với Chỉ Uyên…
Cô ta cố gắng giữ nụ cười:
"Cô gái đó là người thân bên nhà họ Kỷ, sắp tốt nghiệp rồi, đến Kỷ thị thực tập thôi. Đừng có đi nói lung tung, cẩn thận tổng giám đốc trách phạt đấy."
Cô thư ký vội vàng bịt miệng.
Sau khi cô ta rời đi, Lam Nguyệt bĩu môi không vui:
"Dì Dung đó chán ghét quá đi! Lúc nào cũng chiếm lấy ba con, chán ghét chán ghét, còn khó ưa hơn cả Đoá Đoá!"
Trước kia, Đoá Đoá rất hay bám lấy ba.
Có lần, cô bé cố ý giấu dây chuyền vào cặp Đoá Đoá, khiến ba không còn thích Đoá Đoá nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!