Chương 27: (Vô Đề)

"Trước tiên, để cô tự giới thiệu một chút."

"Cô tên là Vân Tiêu Nguyên, giáo sư trường Thanh Đại, hiện đang đảm nhiệm vị trí Phó Hiệu trưởng Đại học Hải Thành theo lời mời."

"Đồng thời cũng là viện sĩ Viện Toán học thuộc Viện Nghiên cứu Trung ương, Phó viện trưởng Viện Nghiên cứu Khoa học Toán học Quốc gia…"

Một màn giới thiệu ngắn gọn này của giáo sư Vân khiến giáo viên trẻ bên cạnh trợn tròn mắt kinh ngạc.

Cảm giác… như thể giáo sư đang tự tiếp thị bản thân?

Phải biết rằng, đây là giáo sư Vân, nhân vật lừng danh trong giới Toán học trong nước, là cây đại thụ danh tiếng vang xa, biết bao học sinh thiên tài cầu mong được làm đệ tử nhưng đều bị bà từ chối không thương tiếc.

Vậy mà giờ đây, bà lại chủ động mời một nữ sinh cấp ba làm môn hạ chính thức của mình.

Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, giới Toán học chắc chắn sẽ rúng động!

Sau một hồi trò chuyện với giáo sư Vân, Dung Ngộ cảm thấy tinh thần vô cùng thoải mái. Có một giáo viên như vậy dẫn dắt, quả là một điều may mắn lớn.

Cô nghĩ một lát rồi hỏi:

"Nếu trở thành học trò của giáo sư Vân, em cần phải làm gì không ạ?"

Giáo sư Vân thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp:

"Chỉ cần theo cô học là được, không cần làm gì thêm. Tương lai của giới Toán học, chính là trông cậy vào những người trẻ như các em tiếp tục phát huy rực rỡ."

"Nhưng em mỗi ngày vẫn phải đi học," Dung Ngộ nói thật lòng, "nên có thể thời gian theo học với giáo sư không nhiều."

"Hiện tại thì chưa cần theo cô." Vân Tiêu Nguyên nói, "Tư duy của em vẫn hơi bảo thủ, có cảm giác như còn dừng lại ở thế kỷ trước, có lẽ là do hệ thống giáo dục thi cử. Để sư huynh của em dẫn em đi trải nghiệm nhiều hơn."

Vừa nói, bà vừa gọi điện thoại:

"Lâm Nhượng, em tới phòng trưng bày một chuyến. Cô nhận một học trò, sau này là sư muội thân truyền của em. Tới nhớ mang cho sư muội một món quà gặp mặt, tiện thể mua cho cô một ly cà phê."

Khoảng năm phút sau, Dung Ngộ liền gặp được Lâm Nhượng.

Người này… lại là một người khuyết tật ngồi xe lăn.

Trông khoảng gần ba mươi tuổi, một tay cầm cà phê, ôm theo một chậu hoa, tay còn lại điều khiển xe lăn một cách khó nhọc.

Thế nhưng trên gương mặt Lâm Nhượng không hề có vẻ khó xử hay tự ti, ánh mắt anh sáng bừng khi nhìn Dung Ngộ:

"Chỉ có ông trời biết, em đã mong có sư đệ sư muội cùng môn biết bao lâu rồi! Cuối cùng cô cũng nhận học trò, cuối cùng em cũng có người để sai vặt rồi. Nào, cầm chậu hoa đi."

"Bốp!"

Vân Tiêu Nguyên vỗ thẳng lên mu bàn tay anh:

"Đó là sư muội của em, phải bảo vệ, phải yêu thương, ai cho em sai khiến chứ?"

"Đây là quà gặp mặt tặng sư muội, chẳng lẽ không để cô ấy cầm à?" Lâm Nhượng đưa chậu hoa cho Dung Ngộ, "Lúc nãy đi gấp quá, tiện mua đại chậu hoa, sau này sẽ tặng thêm món quà khác."

Dung Ngộ cười nhận lấy:

"Chậu hoa này rất đẹp rồi, cảm ơn sư huynh."

"Cô còn chút việc, đi trước đây." Vân Tiêu Nguyên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, "Hai người làm quen nhau trước đi, sau này có thời gian chúng ta cùng ăn bữa cơm."

Bà dẫn theo giáo viên trẻ rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!