Đại học Hải Thành.
Hai giờ chiều, các thí sinh từ khắp nơi lần lượt đến tham gia cuộc thi.
Tống phu nhân đích thân đưa Tống Hoài đến dự thi, không ngừng dặn dò:
"Nếu con giành được top 3 toàn quốc trong kỳ thi Olympic Vật lý, thì sẽ có suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, làm bài nhớ cẩn thận, kiểm tra lại vài lần…"
Nói đến đây, bà ta chợt khựng lại:
"Cô gái mặc đồ trắng kia, chẳng phải là Dung Ngộ sao?"
Tống Hoài ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Dung Ngộ.
"Cô ta đúng là nực cười, vậy mà cũng bám theo đến tận nơi tổ chức thi!" Tống phu nhân tức giận cười khẩy, "Không soi gương nhìn lại mình xem, từ đầu đến chân, có điểm nào xứng với cửa nhà họ Tống chúng ta không chứ?"
Bà ta dập mạnh cửa xe, giày cao gót lộp cộp bước đến đứng chặn trước mặt Dung Ngộ.
Lúc đó, trong đầu Dung Ngộ đang tính toán một hệ phương trình. Một cái bóng đổ xuống, cô ngẩng đầu nhìn lên, người phụ nữ trước mặt trông có chút quen mắt, nhưng nhất thời chưa nhớ ra là ai.
"Tôi nhớ mình đã nói với cô không chỉ một lần rồi, người có hôn ước với Tống Hoài là Dao Dao, không phải cô." Tống phu nhân kiêu ngạo nói, "Cô mặt dày mày dạn bám đến tận đây, chỉ làm nhà họ Tống chúng tôi càng thêm khinh bỉ cô thôi!"
Dung Ngộ khẽ cau mày, nhớ ra rồi, đây chính là mẹ của Tống Hoài.
Cô nhếch môi cười lạnh:
"Tống Hoài, mẹ cậu tự luyến đến mức này thật khiến người ta phải bái phục đấy, cậu cũng không định nhắc nhở bà ấy chút nào à?"
Sắc mặt Tống phu nhân lập tức sầm xuống:
"Cô ngày nào cũng bám riết theo Tống Hoài, cả trường đều biết, cô không thấy mất mặt thì nhà họ Tống chúng tôi cũng thấy nhục! Tôi cảnh cáo cô, lập tức rời khỏi Đại học Hải Thành, nếu không thì…"
"Có chuyện gì thế?"
Bùi Nhã Như đang trò chuyện với mấy giáo viên thì nghe thấy động tĩnh bên này, vội vã đi tới. Vừa nhìn thấy Tống Hoài và mẹ cậu ta, cô liền mỉm cười:
"Hóa ra là mẹ của Tống Hoài, có chuyện gì vậy ạ?"
Dung Ngộ mở miệng: "Tống phu nhân yêu cầu em lập tức rời khỏi đây."
"E là không được rồi." Nụ cười trên mặt Bùi Nhã Như biến mất, "Bạn Dung Ngộ là thí sinh đại diện cho Nhất Trung tham gia kỳ thi lần này. Cuộc thi sắp bắt đầu, chúng tôi phải vào trường rồi."
Bùi Nhã Như lấy giấy chứng nhận tham dự từ trong túi ra, khoác vai Dung Ngộ rồi cùng nhóm thí sinh đi vào cổng trường.
"Cô ta… cô ta…" Tống phu nhân ngây người, vẻ mặt không thể tin nổi:
"Con gái nhà họ Dung này thi trượt đại học, chỉ được hơn một trăm điểm thôi, nhà họ Dung phải bỏ cả đống tiền mới nhét cô ta vào Nhất Trung. Với thành tích thế kia, cô ta lấy tư cách gì mà được đại diện đi thi chứ?"
Tống Hoài nhìn bóng lưng Dung Ngộ:
"Cô ấy được chuyển sang lớp 20, lớp học sinh yếu nhất trường. Có lẽ vì lớp đó chẳng có ai giỏi hơn nữa."
"Hừ, mẹ nói có sai đâu." Tống phu nhân cười khinh miệt, "Nhà họ Dung tiêu cả đống tiền để đưa cô ta vào Nhất Trung, kết quả lại bị đẩy vào lớp học dốt, không phải quá phí tiền sao?"
Tống Hoài đeo ba lô lên vai: "Mẹ, con vào trước đây."
Những người tham gia Olympic Vật lý lần này đều là học sinh xuất sắc từ các trường khác nhau. Cuộc thi chia thành ba giai đoạn: sơ khảo, bán kết, và chung kết.
Nếu giành top 3 toàn quốc, sẽ được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, ai nấy đều rất xem trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!