Chương 24: (Vô Đề)

Dung Ngộ do dự một chút.

Cô thật sự không muốn tiếp quản Tập đoàn Kỷ thị, việc quá nhiều.

Hơn nữa, có câu nói rất đúng: "Một thế hệ dạy một thế hệ", ý là chuyện dạy dỗ con cái thì người già đừng xen vào.

Nhưng… bố mẹ A Uyên đã mất.

Là ông nội, Anh Bảo đã vất vả nuôi dưỡng đứa trẻ trưởng thành.

Giờ Anh bảo đã bảy mươi tám tuổi, cô là mẹ của Anh bảo, sao có thể nhẫn tâm nhìn con trai mình tiếp tục lao tâm lao lực?

Ngón tay cô khẽ chạm vào bản hợp đồng.

Cuối cùng, vẫn ký tên mình vào trang cuối cùng.

"Chủ tịch." Thư ký Khương lập tức đổi cách xưng hô, "Từ thời điểm này trở đi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ Chủ tịch. Xin hỏi, việc thay đổi người giữ chức Chủ tịch có cần công khai với truyền thông không ạ?"

Dung Ngộ: "Không cần, anh biết là đủ rồi."

Công khai cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho cô, ngược lại có khi còn rước thêm phiền toái.

Hơn nữa, số cổ phần dưới tên cô sớm muộn gì cũng sẽ giao lại cho Kỷ Chỉ Uyên.

Thư ký Khương gật đầu: "Vậy xin Chủ tịch theo tôi sang phòng bên, làm thủ tục nhập dữ liệu khuôn mặt, vân tay…"

Dung Ngộ đứng dậy đi theo ông ta sang văn phòng bên cạnh.

Sau khi hai người rời đi, Kỷ lão gia nhìn sang Kỷ Chỉ Uyên:

"Bây giờ bà cố của cháu là Chủ tịch Tập đoàn, Chủ tịch đuổi việc nhân viên thì chắc không cần báo cáo với một Tổng giám đốc như cháu chứ?"

Kỷ Chỉ Uyên siết chặt nắm tay.

Chỉ vì anh lên tiếng xin cho Nhu Tuyết mà mọi chuyện lại thành ra thế này, có cần thiết không?

Anh từng đọc qua các thành tích vĩ đại của bà cố, một nhà khoa học được mọi người ca ngợi như vậy, chẳng lẽ không nên rộng lượng hơn sao?

Tại sao nhất định phải đuổi việc Nhu Tuyết?

Thấy anh cố nén cảm xúc, Kỷ lão gia cũng bắt đầu nổi giận.

Trước đây ông còn hy vọng thư ký Lam sớm gả vào nhà họ Kỷ.

Giờ nhìn lại, may mà chưa thực hiện được, nếu không, nhà họ Kỷ đã rước về một cháu dâu đầy rắc rối rồi.

A Uyên đứa nhỏ này, bình thường không phải rất thông minh sao?

Sao lại không phân biệt được, bạn gái và bà cố, ai thân hơn ai?

"Nhà họ Kỷ chúng ta lấy vợ, xưa nay không kén chọn môn đăng hộ đối, chỉ xem nhân phẩm."

Kỷ lão gia nghiêm mặt nói:

"Trước đây ông tưởng Lam Nhu Tuyết là một đứa trẻ có đạo đức tốt, nên rất ủng hộ cháu qua lại với cô ta. Nhưng bây giờ, xin lỗi, nhà họ Kỷ chúng ta không chấp nhận một cháu dâu đạo đức bại hoại. A Uyên, cháu hãy chia tay với cô ta đi."

Kỷ Chỉ Uyên không thể tin nổi: "Chỉ vì cô ấy vô tình điều chuyên viên trang điểm đi mà ông đã vội gán cho cô ấy tội danh đạo đức bại hoại, chẳng phải quá đáng lắm sao?"

Kỷ lão gia cau mày: "Ông chỉ hỏi cháu, có chia tay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!