Ý tứ của Jackson đã quá rõ ràng —
Hoa Hạ thắng được là nhờ may mắn mà thôi.
Dung Ngộ khẽ mỉm cười.
Kẻ thất bại, luôn tìm lý do để biện minh cho thất bại của mình, chuyện bình thường thôi. Dù bạn có xuất sắc đến đâu, nếu trong mắt hắn bạn kém, thì bạn vẫn là kém.
Không có gì đáng phải giải thích.
Bởi vì, phần lớn đánh giá của người khác về cô, còn chẳng ảnh hưởng đến cô bằng cô uống một ly nước vào buổi sáng.
Cô nhấc chân bước đi.
Nhưng, thái độ ấy lọt vào mắt Jackson lại thành sự khinh thường, là xem thường hắn.
Hắn càng thêm tức giận:
"Này, không nghe thấy à? Hay là nghe không hiểu? Thắng vòng loại chẳng có nghĩa lý gì, chung kết mới là nơi phân thắng bại! Đừng tưởng dựa vào vận may mà các người Hoa Hạ có thể đi xa, rác rưởi may mắn thì vẫn là rác rưởi thôi!"
Dung Ngộ cuối cùng cũng ngẩng mắt lên.
Ánh đèn hắt vào đôi mắt đen láy của cô, sắc lạnh như lưỡi d.a. o tôi qua lửa.
"Vận may?" cô khẽ cười, "Jackson tiên sinh, nếu sai số 0,001% là vận may…"
Cô hơi nghiêng người, giọng nhẹ như lông vũ nhưng từng chữ đều sắc bén "Vậy 0,1% của các người nên gọi là gì? Xui xẻo tận mạng à? Mà đã quá xui rồi thì… tránh xa tôi ra nhé."
Thịnh Từ Viễn còn làm động tác tỏ vẻ ghét bỏ.
Sắc mặt các thành viên đội Đăng Tháp lập tức thay đổi.
Jackson gầm lên:
"Người Hoa Hạ các người thật là vô lễ!"
Tống Hoài vốn ít nói, nhưng lúc này cũng không nhịn được:
"Nền văn minh Hoa Hạ năm nghìn năm, còn nước các cậu mới hơn hai trăm năm, thật chẳng đủ tư cách nói chuyện lễ phép với chúng tôi."
Dung Ngộ lần đầu tiên tán đồng Tống Hoài.
Cô mỉm cười:
"Người Hoa Hạ chúng tôi sẽ không tỏ lễ phép với những kẻ vừa can thiệp chuyện lãnh thổ, vừa tìm cách hạn chế chúng tôi trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật."
Lúc này, người của đội Nhật bước tới:
"Dung, học thuật nên thuần túy, không nên lôi chính trị vào…"
"Đội trưởng Sato." Dung Ngộ đột nhiên đổi sang tiếng Nhật lưu loát, giọng bỗng lạnh như băng "Năm 1937 khi thành Kim Lăng thất thủ, các học giả của nước cậu đang làm gì?"
Sắc mặt Sato lập tức biến đổi.
Nhắc đến quãng lịch sử ấy, trong đôi mắt lạnh lẽo của Dung Ngộ ánh lên nỗi đau.
Người khác chỉ đọc về thảm kịch này trong sách giáo khoa, còn cô năm ấy mới mười hai tuổi, đứng ở Hải Thành, nhìn về Kim Lăng, lòng đau như xé.
Khi ấy cô đang học thanh nhạc, nhưng đã quyết định từ bỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!