Chương 20: (Vô Đề)

Dung Ngộ lái xe về đến Phù Dung trang viên.

Cùng lúc đó, một chiếc xe khác cũng dừng lại trước cổng biệt thự.

Là xe của Kỷ Chỉ Uyên.

Anh vừa từ buổi tiệc rượu xã giao trở về, uống không ít, hơi men còn phảng phất. Lam Nhu Tuyết lo anh xảy ra chuyện trên đường nên đi cùng về.

Từ trong xe, cô ta nhìn thấy phía trước đang đỗ một chiếc xe rất sang trọng.

Chiếc xe này cô ta nhận ra, là mẫu giới hạn mới ra mắt mấy tháng trước, giá một chiếc lên tới 1600 vạn.

Nhà họ Kỷ chẳng thiếu xe sang, nên cô ta cũng không quá bất ngờ.

Nhưng… chiếc xe này là mẫu dành cho nữ.

Mà nhà họ Kỷ, không có người phụ nữ nào dùng xe cả.

Cô ta còn đang suy nghĩ thì thấy Dung Ngộ bước ra từ ghế lái.

Chiếc xe này… là do Dung Ngộ lái?

Cô ta đã từng điều tra thân phận Dung Ngộ, con gái nhà họ Dung, nhưng bị bỏ rơi ở quê, chẳng được ai coi trọng, sao có thể mua nổi chiếc xe xa xỉ này?

Hiển nhiên là không thể.

Lam Nhu Tuyết mở cửa xe, bước tới đón: "Dung tiểu thư."

Dung Ngộ khẽ gật đầu, thái độ nhàn nhạt, rồi tiếp tục bước vào trong.

Lam Nhu Tuyết rốt cuộc nhịn không nổi, mở miệng:

"Tôi cứ nghĩ Dung tiểu thư còn trẻ tuổi như vậy, hẳn sẽ rất đơn thuần, không ngờ lại có thể nhận quà tặng đắt tiền như thế từ nhà họ Kỷ."

Dung Ngộ lập tức dừng bước.

Ánh mắt cô lạnh nhạt lướt qua Lam Nhu Tuyết.

Tim Lam Nhu Tuyết bỗng run lên một cái.

Rõ ràng đối phương chỉ là một nữ sinh trung học mới mười tám tuổi, không hiểu sao lại mang đến cho cô áp lực khó mà chống đỡ nổi.

"Thư ký Lam, hay là cô nhìn lại bộ đồ mình đang mặc rồi hãy nói tiếp?"

Khóe môi Dung Ngộ nhếch lên nhàn nhạt.

Cô có trí nhớ rất tốt, hôm qua đi dạo một vòng trung tâm thương mại, gần như nhớ hết giá cả các thương hiệu.

Bộ đồ của Lam Nhu Tuyết mặc hôm nay, giá hơn ba vạn, đôi giày gần một vạn, túi xách trên tay hơn mười hai vạn, hoa tai và vòng tay cộng lại ít nhất cũng năm sáu mươi vạn…

Một thư ký bình thường, dùng những thứ đắt tiền như vậy, có khả năng không?

Chỉ có thể là do Kỷ Chỉ Uyên, tên ngốc ấy tặng.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Dung Ngộ đầy khinh thường, Kỷ Chỉ Uyên đang hơi ngà ngà trong xe khẽ mở mắt. Anh day trán bước xuống xe: "Có chuyện gì vậy?"

Dung Ngộ chẳng buồn để ý, sải bước đi thẳng.

Lam Nhu Tuyết cắn môi, nhẹ giọng nói: "Em chỉ cảm thấy… Dung tiểu thư vẫn đang học cấp ba, không nên nhận những món quà quý giá như vậy. Nhưng cô ấy hình như không vui khi nghe em nói thế…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!