Khi Dung Ngộ tỉnh lại, trời đã ba giờ sáng.
Có lẽ do thân xác và linh hồn xung đột, sau một hồi hòa hợp thì cô cuối cùng cũng có thể điều khiển tay chân linh hoạt trở lại.
Cô lấy điện thoại ra, nhập ba chữ vào thanh tìm kiếm: Kỷ Thuấn Anh.
Một bức ảnh người già hiện lên trên màn hình.
Lần cuối cô gặp Kỷ Thuấn Anh, với cô, chỉ mới là ngày hôm qua.
Cô thực sự khó lòng chấp nhận, đứa con trai tám tuổi còn ngọt ngào, mềm mại kia, chớp mắt đã thành một ông lão đầy nếp nhăn.
Sau tuổi bảy mươi, cơ thể Kỷ Thuấn Anh bắt đầu suy yếu ở nhiều mặt, từ lâu đã ra nước ngoài dưỡng bệnh, rất hiếm khi lộ diện. Tập đoàn Kỷ thị cũng dần giao lại cho người kế nhiệm là Kỷ Chỉ Uyên.
Muốn gặp Kỷ Thuấn Anh, trước tiên phải thông qua Kỷ Chỉ Uyên.
Nhưng… Kỷ Chỉ Uyên cũng chẳng phải người dễ gặp.
Dung Ngộ tạm gác lại chuyện này.
Cô bắt đầu lướt xem các video ngắn. Những bước phát triển vượt bậc của đất nước, sự tự tin và khí phách của người dân, sự tiến bộ không ngừng của công nghệ… mỗi một điều đều khiến cô trầm trồ kinh ngạc.
"Đại tiểu thư."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Dung Ngộ nhìn ra ngoài trời đã sáng rõ.
Theo thói quen của nguyên chủ, giờ này là lúc phải dậy đi học rồi.
Nguyên chủ vào kỳ thi đại học thì đúng lúc mẹ mất, quá đau buồn nên nhầm phòng thi ngay buổi đầu tiên, tinh thần sa sút khiến kết quả thảm hại, chỉ được hơn một trăm điểm. Sau đó được đón về Hải Thành và sắp xếp học lại lớp 12.
Dung Ngộ cũng tò mò không biết nền giáo dục thời đại này như thế nào.
Cô xách cặp xuống lầu.
Vừa xuống đến nơi, một cậu bé hơn mười tuổi đứng dậy khỏi bàn ăn, chỉ thẳng tay vào cô: "Hôm qua ở tiệc rượu, chị chính là người hắt rượu lên mặt chị tôi đúng không?"
Đây là em trai cùng cha khác mẹ của nguyên chủ — Dung Khánh An.
"Đâu thể gọi là hắt rượu được," Dung Ngộ cười tươi, nhẹ nhàng bẻ cong ngón tay đang chĩa vào mình, "rõ ràng là mời chị em thưởng thức một chút mà."
"Không được chỉ tay vào người khác đâu, không thì sẽ bị nói là vô lễ đấy nhé."
Dung Khánh An ngơ ngác, không thể tin nổi.
Từ khi chị này dọn về nhà, luôn nhút nhát rụt rè, cúi đầu không dám ngẩng. Hôm nay lại dám nói chuyện kiểu này?
Cậu ta trừng mắt: "Đồ quê mùa! Vô giáo dục là chị mới đúng…"
"Đủ rồi!" Dung Vọng Thiên đập bàn.
"Hôm qua dám đắc tội với Kỷ tổng, hôm nay lại cãi nhau với em trai từ sáng sớm, Dung Ngộ, con mười tám tuổi rồi mà sao vẫn chẳng hiểu chuyện chút nào vậy!"
"Chuyện nhỏ ấy mà, đừng chấp trẻ con." mẹ kế Thẩm Lâm xen vào, "Phải tìm người quen liên hệ xin gặp Kỷ tổng, thành khẩn xin lỗi, mong có thể nhận được sự tha thứ."
Dung Ngộ ngồi vào bàn ăn: "Yên tâm đi, anh ta sẽ không để bụng đâu."
Người nhà họ Kỷ vốn mang trong mình khí chất ôn hòa, bao dung. Chồng cô là thế, con trai tám tuổi năm xưa cũng thế, nên đời sau của họ chắc chắn cũng không tệ hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!