Quản gia dẫn người hầu mang đồ ăn lên.
Bàn ăn nhà họ Kỷ là loại bàn vuông truyền thống kiểu Trung Hoa, gọi là bàn Bát Tiên.
Kỷ lão gia ngồi một phía, Dung Ngộ ngồi một phía, Kỷ Chu Dã và Đoá Đoá ngồi một phía, còn Kỷ Chỉ Uyên thì bế Lam Nguyệt ngồi ở phía đối diện.
Lam Nhu Tuyết khẽ chớp mắt: "Dung tiểu thư không phiền nếu tôi ngồi cạnh cô chứ?"
"Thư ký Lam ngồi cạnh A Uyên là được rồi, đừng chen cạnh… mẹ tôi, khụ, ý tôi là đừng chen chỗ của Dung tiểu thư." Kỷ lão gia gắp cho Dung Ngộ một miếng thịt bụng cá, "Tôi nhớ cô thích món này nhất, ăn nhiều một chút."
Lam Nhu Tuyết sững người.
Một người như Kỷ lão gia, thân phận địa vị cao như vậy, lại đích thân gắp thức ăn cho một người vãn bối, không phải yêu quý bình thường nữa rồi.
Thế mà Dung Ngộ lại nhận một cách thản nhiên, thậm chí còn chẳng buồn nói cảm ơn.
Nếu như Dung Ngộ thật sự đang dựa vào Kỷ lão gia để leo lên, đáng lẽ phải khúm núm lấy lòng ông ấy mới đúng. Sao lại có thể thong dong như đang ở nhà mình vậy?
Dung Ngộ … đã đến nhà họ Kỷ bao nhiêu lần rồi?
Trong lòng Lam Nhu Tuyết đầy nghi hoặc, lặng lẽ ngồi xuống.
"Ba ơi, con muốn ăn viên thịt." Lam Nguyệt nằm trong lòng Kỷ Chỉ Uyên, giọng ngọt lịm. "Con còn muốn ăn cá, nhưng sợ có xương, ba giúp con gỡ xương được không?"
Kỷ Chỉ Uyên dịu dàng: "Đương nhiên rồi."
Đoá Đoá mím môi, lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: "Ba ơi… con cũng muốn ăn cá."
Đã hơn một tháng rồi cô bé không được gặp ba.
Cô bé rất muốn được ba ôm một cái, cũng muốn được ba gắp đồ ăn cho, nhưng ba lại như chẳng nhìn thấy bé.
Bé chỉ có thể tự mình mở lời.
Thế nhưng…
Kỷ Chỉ Uyên chỉ lạnh nhạt liếc bé một cái: "Đoá Đoá lớn rồi, nên học cách tự gỡ xương cá, không thể mãi dựa dẫm người khác."
Lam Nhu Tuyết mỉm cười.
Khi cô ta sinh Lam Nguyệt, Kỷ Chỉ Uyên đã có mặt bên cạnh suốt quá trình. Anh thậm chí còn là người đầu tiên bế con, nhanh hơn cả mẹ ruột.
Còn mẹ ruột của Đoá Đoá, Kỷ Chỉ Uyên vốn không có chút tình cảm nào.
Một đứa con do người phụ nữ mình không yêu sinh ra, thì làm sao anh ta quan tâm được?
Đoá Đoá cúi gằm đầu.
Rõ ràng Lam Nguyệt còn lớn hơn cô vài tháng…
"Đoá Đoá, cháu lớn thế rồi." Kỷ Chu Dã ngồi cạnh lên tiếng, "Lúc chú bằng tuổi cháu, cái gì cũng phải tự lo."
Dung Ngộ trừng mắt nhìn cậu một cái, rồi đưa tay bế Đoá Đoá sang bên cạnh mình: "Cháu muốn ăn cá đúng không?"
Đoá Đoá gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Không phải vì thích cá… mà là vì ghen tỵ khi thấy Lam Nguyệt được ba gỡ cá cho ăn.
Dung Ngộ gắp nguyên cả con cá, ném thẳng vào bát của Kỷ lão gia: "Nếu mắt ông còn chưa mờ, thì mau gỡ sạch xương cá cho Đoá Đoá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!