Chương 17: (Vô Đề)

"Sao trông cháu cũng không được thông minh lắm nhỉ?"

Kỷ lão gia cảm thấy quá mất mặt.

Ông nhẹ giọng dụ dỗ:

"Cha của cha gọi là ông nội, vậy mẹ của ông nội thì gọi là gì?"

Kỷ Chu Dã: "…"

Cậu đâu phải trẻ con ba tuổi!

Kỷ lão gia lập tức đá một phát vào m.ô.n. g cậu:

"Ông đang hỏi đấy! Mẹ của ông nội thì gọi là gì?"

Kỷ Chu Dã lí nhí mở miệng:

"Bà… bà cố."

"Ừm~" Dung Ngộ mỉm cười cong môi,

"Ngoan lắm."

"Cô, cô, cô!"

Kỷ Chu Dã trừng lớn đôi mắt đào hoa, "Cô là cái thá gì…"

"Câm miệng." Kỷ Chỉ Uyên trầm giọng nói.

Anh đang nghĩ…

Chẳng lẽ hôm qua mình cũng giống nó, ngạc nhiên, bối rối, mất lễ nghi y chang vậy?

Quả thật… có hơi thất lễ rồi.

"Anh cả!"

Kỷ Chu Dã trợn mắt, "Em gọi cô ta là bà cố, mà cô ta còn đáp lại? Đây chẳng phải là sỉ nhục linh hồn bà cố chúng ta nơi chín suối sao! Còn nữa, ai cho cô ta vào nhà? Tuy cô ta là bạn cùng lớp với em, nhưng chúng em chẳng có quan hệ gì cả, quản gia Du, lập tức đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!"

Bốp!

Kỷ lão gia vung tay tát một cái vào sau gáy Kỷ Chu Dã.

Kỷ Chu Dã ấm ức muốn khóc.

Còn chưa kịp phản ứng, thì nghe thấy người anh mà cậu luôn ngưỡng mộ, vậy mà lại nói với Dung Ngộ:

"Bà cố, tính cách nó vốn đã thế, hơi ồn ào một chút. Hơn nữa, chuyện này đúng là… quá mức bất ngờ, nhất thời không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường."

Kỷ Chu Dã quay đầu như robot:

"Anh cả… anh gọi cô ta là gì cơ?"

Kỷ Chỉ Uyên đã chấp nhận hiện thực:

"Cô ấy thật sự là bà cố của chúng ta."

"Không thể nào!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!