Kỷ Chỉ Uyên sắp phát điên rồi.
Chỉ vì một câu nói của cô nữ sinh trung học kia, mà ông nội anh liền muốn thay đổi người thừa kế của tập đoàn Kỷ thị?
Thật quá đỗi trò trẻ con.
Anh định mở miệng phản bác thêm vài câu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy trên gương mặt ông nội nở một nụ cười, một nụ cười mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Trong ký ức của anh, ông nội rất hiếm khi cười.
Cha mất từ khi còn trong bụng mẹ, mẹ mất từ thuở thơ ấu, trung niên thì mất vợ, sau đó là mất con… cả một đời, dường như ông chỉ tiễn biệt người thân yêu.
Thế gian này, dường như không có điều gì có thể khiến ông thật sự vui vẻ dù chỉ trong chốc lát.
Công nhận cô là bà cố, có lẽ cũng chẳng phải chuyện xấu.
Kỷ Chỉ Uyên mím môi, cuối cùng mở miệng: "Bà cố."
Dung Ngộ nở nụ cười: "Thế mới ngoan chứ. Anh Bảo cần nghỉ ngơi rồi, cháu dẫn bà về phòng đi."
Kỷ lão gia mới tỉnh dậy, tâm trạng lại lên xuống dữ dội, đúng là mệt mỏi thật. Sau khi uống thuốc thì ngủ thiếp đi.
Kỷ Chỉ Uyên đưa Dung Ngộ vào phòng khách.
Dung Ngộ nói giọng thản nhiên: "Về phòng của bà."
Kỷ Chỉ Uyên khựng lại một chút.
Anh bước lên tầng hai. Phòng ngủ chính lớn nhất ở đây vẫn luôn để trống, nội thất bên trong đã được thay mới, nhưng phong cách vẫn là kiểu dáng của bảy mươi năm trước. Mỗi ngày đều có người lau dọn, cửa sổ sáng choang, không vướng một hạt bụi, như thể luôn chờ đợi chủ nhân trở về.
Dung Ngộ bước vào, tay lướt nhẹ qua mặt bàn, trên đó vẫn còn chiếc kẹp tóc đen cô từng dùng năm nào.
Bên cạnh gương là khung ảnh cưới của cô và chồng, thời gian đã để lại dấu vết, gương mặt hai người trẻ trung trên ảnh đã ngả vàng.
Cô bước vào phòng thay đồ, một nửa là những bộ lễ phục và trang sức cô từng mặc khi tham dự tiệc của nhà họ Kỷ, một nửa là những bộ đồ công tác nhẹ nhàng cô dùng khi đến viện nghiên cứu… Tất cả mọi thứ, vẫn còn ở đó.
Tựa như… cô chưa từng rời đi.
Cô đẩy cửa căn phòng làm việc liền kề, mọi thứ vẫn y nguyên như cũ.
Cô lật một cuốn sách cũ, bụi phủ mờ tung bay, giữa những trang sách vẫn còn những dòng bút tích cô để lại năm xưa.
Cô cất tiếng: "A Uyên, sáng mai bà sẽ đưa cho cháu một danh sách sách vở, nhớ mua về giúp bà càng sớm càng tốt."
Kỷ Chỉ Uyên gật đầu.
Ánh mắt anh đầy phức tạp.
Ban đầu còn nghi ngờ thân phận cô, nhưng giờ đây, khi cô đứng ở đây, hoà vào từng góc không gian xung quanh, anh dường như có thể hình dung ra cảnh cô ngồi nơi này miệt mài làm việc năm xưa.
Cô… thật sự là bà cố của anh sao?
Quản gia đã cho người mang đến quần áo sạch và những vật dụng sinh hoạt cần thiết.
"Bà cần nghỉ ngơi rồi." Dung Ngộ đang định đóng cửa lại thì đột nhiên khựng lại, "A Dã đâu rồi? Tối nay nó không về nhà sao?"
Cô có tổng cộng năm đứa chắt.
Lão Đại là Kỷ Chỉ Uyên, Kỷ tổng thị, phụ trách mọi việc trong nhà họ Kỷ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!