Trời dần sẩm tối.
Từng ngọn đèn trong Phù Dung trang viên lần lượt sáng lên.
Dung Ngộ bước xuống xe, đi qua cổng lớn, thẳng vào bên trong.
Kỷ lão gia tử đang ngồi tựa đầu giường, tay cầm những bức tranh chì, đôi mắt già nua đỏ hoe đến cực điểm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía cửa…
Cuối cùng, một bóng người xuất hiện.
Bóng người ấy còn quá trẻ, chưa tới hai mươi tuổi.
Trong mắt lão gia tràn đầy thất vọng.
Ông tự giễu cười.
Mẹ ông đã qua đời từ lâu, đã bảy mươi năm rồi, ông còn mơ mộng điều gì chứ?
Đời người, cuối cùng cũng là bụi về với bụi, tro về với tro. Ông năm nay đã bảy mươi tám, thọ mệnh chẳng còn bao lâu nữa.
Có lẽ chẳng bao lâu nữa, mẹ sẽ đến đón ông về nhà.
Dung Ngộ khẽ cong môi.
Cô từng nghĩ, việc chấp nhận một đứa con trai đáng yêu đột ngột biến thành ông già sẽ rất khó khăn.
Thế nhưng khi thực sự đối diện, sợi dây m.á. u mủ ruột rà giữa mẹ và con đã khiến cảm xúc nơi n.g.ự. c cô cuồn cuộn mãnh liệt.
Tất cả cảm xúc ấy, cuối cùng hóa thành nụ cười dịu dàng nơi khóe môi.
Cô cất giọng: "Anh Bảo."
Cả người Kỷ lão gia run lên.
Ông bật dậy, kìm nén cảm xúc: "Cô… cô vừa gọi tôi là gì?"
Đó là nhũ danh của ông.
Từ sau tai nạn xe cướp đi mạng sống của mẹ, trên đời này không còn ai gọi ông bằng cái tên đó nữa.
"Anh Bảo." Dung Ngộ từng bước đi tới bên giường, "Là mẹ đây."
Kỷ Chỉ Uyên trừng lớn mắt.
Anh vừa nghe thấy gì?
Mẹ?
Mẹ của ai?
Một nữ sinh trung học mới mười tám tuổi, có thể là mẹ của ai chứ?
Đầu óc anh đầy rẫy dấu chấm hỏi.
Dung Ngộ đã ngồi xuống cạnh giường, cầm lên một bức tranh chì: "Anh Bảo, con còn nhớ con ch. ó trong tranh tên là gì không?"
Kỷ lão gia từ trong cơn chấn động định thần lại, chậm rãi dời mắt về phía tờ giấy, nhìn con ch. ó nhỏ đáng yêu vẽ trên đó.
Ký ức lập tức quay về hơn bảy mươi năm trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!