Như thường lệ, Dung Ngộ đến Phù Dung trang viên.
Trong đại sảnh, Lam Nhu Tuyết và Lam Nguyệt cũng có mặt.
Cô vừa bước vào, Lam Nguyệt như nhìn thấy mãnh thú hung ác, lập tức nhào vào lòng Kỷ Chỉ Uyên, rụt cổ lại nói: "Ba ơi, con sợ…"
Lam Nhu Tuyết lên tiếng: "Tiểu Nguyệt nhát gan, để Dung tiểu thư chê cười rồi."
Cô ta đã đặc biệt tra thông tin của Dung tiểu thư này.
Mười tám tuổi, đại tiểu thư nhà họ Dung, nhưng nhà họ Dung hiện do mẹ kế làm chủ, cuộc sống của Dung Ngộ chắc chắn không mấy dễ dàng.
Vậy mà lại còn tham gia một chương trình tuyển chọn tài năng do tập đoàn Kỷ thị đầu tư.
Vòng sơ tuyển, vòng loại… đều vượt qua.
Có thể thấy, là Kỷ Chỉ Uyên cố ý nâng đỡ.
Chức vị phu nhân nhà họ Kỷ lại bị một đứa miệng còn hôi sữa giành mất, trong lòng sao có thể cam tâm cho được.
"Quản gia." Lam Nhu Tuyết lên tiếng trước, "Chuẩn bị một phần cơm tối cho Dung tiểu thư."
Tư thái đúng chuẩn nữ chủ nhân.
Quản gia gật đầu đi làm.
Dung Ngộ bước vào phòng trong, ngồi xuống bên giường, vẫn tiếp tục vẽ tranh, rồi đọc sách. Hôm nay cô đọc "Ánh trăng và sáu đồng xu".
Năm đó khi mới tám tuổi, Anh Bảo đặc biệt thích quyển sách này, luôn muốn cô đọc đi đọc lại.
"Khát khao được người khác công nhận, là bản năng ăn sâu vào m.á. u của loài người văn minh…"
Đọc đến câu này, giọng của Dung Ngộ khựng lại, ánh mắt đảo qua, cô lập tức bật dậy: "Bác sĩ! Bệnh nhân có động tĩnh!"
Bác sĩ riêng nhà họ Kỷ nhanh chóng bước vào, vây quanh bên giường kiểm tra kỹ tình trạng của lão gia nhà họ Kỷ.
"Lão gia tử quả thật có dấu hiệu tỉnh lại, có thể là hôm nay, cũng có thể là ngày mai, hoặc tuần sau cũng chưa biết chắc…"
Trong lòng Dung Ngộ trống rỗng.
Cô lên tiếng: "Mọi người ra ngoài đi, tôi muốn ngồi thêm một lát."
Mọi người rút lui khỏi phòng, chỉ còn giọng nói dịu dàng của cô vang lên trong không gian yên tĩnh.
Kỷ Chỉ Uyên ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, lặng lẽ lắng nghe.
Lam Nhu Tuyết từ ngoài bước vào, hạ giọng nói: "Kỷ tổng, cuộc họp hội đồng quản trị xuyên quốc gia sắp bắt đầu, anh muốn tham dự ngay bây giờ, hay dời lại nửa tiếng?"
Cô ta luôn biết giữ chừng mực.
Lúc bàn chuyện công thì gọi là Kỷ tổng. Khi trò chuyện riêng tư thì thân mật gọi là Chỉ Uyên.
Chính nhờ sự biết điều này, cô ta mới có thể trụ lại trong tập đoàn Kỷ thị bao năm.
Kỷ Chỉ Uyên đeo tai nghe: "Anh vào họp, em bế Tiểu Nguyệt."
Lam Nguyệt lưu luyến: "Ba ơi, ba họp bao lâu vậy, con còn muốn ba đưa con đi mua váy mà."
Khóe môi Kỷ Chỉ Uyên nhếch lên nụ cười: "Tối nay sẽ đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!