Toàn trường sững sờ.
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Dung Ngộ lại dám từ chối lời tỏ tình của Kỷ Chu Dã?"
"Kỷ Chu Dã hồi lớp 10 từng đưa thư tình cho hoa khôi bị từ chối rồi, giờ lại bày ra trận thế thế này tỏ tình, vẫn bị từ chối."
"Nói thật, cậu ta trông cũng được đấy chứ, sao cứ bị các cô gái từ chối vậy?"
"Học kém, tính khí tệ, ăn mặc dị hợm, còn nghe nói cha mẹ đều mất, là trẻ mồ côi sống nhờ trợ cấp nhà nước. Thế thì ai mà yêu cho nổi?"
"Chuẩn luôn, dù gì tôi cũng chẳng bao giờ quen bạn trai kiểu đó."
"…"
Những âm thanh bàn tán ong ong không dứt bên tai.
Kỷ Chu Dã chật vật đứng dậy khỏi đất, gào lên giận dữ:
"Im miệng! Im hết lại cho tôi!"
Mẹ kiếp, cuối cùng lại thành chính cậu là trò cười lớn nhất của toàn trường.
Cơn giận như muốn bùng nổ.
Cậu cúi đầu nhìn sợi dây chuyền pha lê dưới đất, nhặt lên, rồi giơ tay ném ra ngoài.
Vừa hay rơi ngay trước chân Dung Nhược Dao.
Ánh mắt cô ta khựng lại.
Sợi dây chuyền này nhìn rất quen. Chẳng phải là mẫu mới của một thương hiệu siêu cấp quốc tế được tung ra tháng trước sao?
Vừa lên kệ đã nổi đình nổi đám, giá thành cực kỳ đắt, một sợi gần cả trăm vạn.
Nhà họ Dung tuy giàu, nhưng ở Hải Thành cũng không được coi là hào môn gì nổi bật.
Chắc chắn không thể mua nổi sợi dây chuyền trăm vạn như thế.
Cô ta nghĩ: Dù sao thì mình cũng không đủ tiền mua.
Lúc này, Trần Niên lăn lê bò toài chạy tới, nhặt sợi dây chuyền lên, cung kính đưa lại cho Kỷ Chu Dã:
"Anh Dã, tức giận cỡ nào thì cũng đừng ném dây chuyền quý đi chứ…"
Dung Nhược Dao bật cười.
Thì ra là hàng giả.
Cũng đúng thôi.
Ai lại nỡ ném một sợi dây chuyền trăm vạn xuống đất như rác thế?
Vả lại, nếu ở trường có người thật sự mua nổi sợi dây chuyền này, thân phận nhất định phải cao hơn cả nhà họ Dung, mà với thân thế như thế, cô ta không thể không biết.
Tống Hoài liếc nhìn cô ta:
"Thích à?"
Dung Nhược Dao cười ngọt ngào:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!