Chương 11: (Vô Đề)

Dung Ngộ đặt ba lô xuống rồi ngồi xuống ghế.

Cô ngả lưng tựa vào thành ghế, lạnh nhạt mở miệng:

"Kỷ Chu Dã, tôi không rảnh chơi với cậu. Nói đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Tôi thể hiện rõ như vậy rồi, mà cô vẫn chưa nhìn ra à?"

Kỷ Chu Dã bất ngờ nghiêng người về phía trước, khóe môi cong lên cười:

"Tôi đang theo đuổi cô đấy."

Dung Ngộ: "…"

Cô khẽ mỉm cười, nói:

"Nếu đầu óc có vấn đề, thì nên đến bệnh viện khám sớm."

"Thôi nào, đừng giả vờ nữa."

Kỷ Chu Dã bật cười khẽ, "Tôi biết rõ mà, thật ra cô đã thầm thích tôi từ lâu rồi, chỉ là ngại không dám thừa nhận thôi…"

Dung Ngộ: "…"

Cô tiện tay cầm quyển sách dày cộp trên bàn, nện thẳng vào trán cậu ta.

Kỷ Chu Dã đau quá nhăn nhó:

"Cô đánh tôi làm gì!"

Dung Ngộ cười lạnh:

"Cậu không nhìn ra à? Tôi đang giúp cậu tỉnh lại đấy. Sáng sớm đừng có lên cơn điên."

"Anh Dã à…"

Trần Niên thấp giọng nói, "Sao em thấy Dung Ngộ không giống người đang thầm mến anh chút nào nhỉ? Có khi nào… hiểu lầm rồi không?"

Kỷ Chu Dã ôm trán:

"Cô ấy ngại thôi. Có một từ là gì ấy nhỉ… À đúng rồi, thẹn quá hóa giận. Ý là ngại đến mức phát cáu ấy. Cô ấy đang như thế đấy."

Trần Niên: "Con gái đúng là dễ nổi giận thật."

Dung Ngộ liếc lạnh một cái, cả hai cuối cùng cũng chịu ngậm miệng.

Cô đọc sách một lát, thì điện thoại trong túi khẽ rung lên.

Điện thoại của nguyên chủ không có mấy người liên lạc, bình thường cực kỳ yên ắng.

Cô lấy ra xem thì ra là tin nhắn từ Kỷ Chỉ Uyên, người mới kết bạn vài hôm trước.

Kỷ Chỉ Uyên:

"Dung tiểu thư tham gia chương trình tuyển chọn của Giải trí Kỷ thị à?"

Dung Ngộ:

"Phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!