Chương 1: (Vô Đề)

Dung Ngộ c.h.ế. t rồi.

Cô đưa con trai tám tuổi ra ngoài ăn mừng sinh nhật, đúng lúc ấy, một chiếc xe lao tới như điên. Cô chỉ kịp đẩy con trai sang một bên, bản thân thì bị đ.â. m bay lên không trung.

Lúc mở mắt ra, cô lại đang ở giữa một phòng tiệc.

Đèn chùm pha lê chói lóa, đàn ông mặc vest, phụ nữ ăn diện xa hoa… Mọi thứ xung quanh đều lạ lẫm, cả cảm giác với tay chân cũng không quen, đây không phải là cơ thể của cô!

Có rất nhiều người đang nhìn về phía cô.

"Đây chính là đại tiểu thư nhà họ Dung sao?"

"Là con gái mà Dung tổng có với vợ trước đấy, sống ở nông thôn mười tám năm, hai tháng trước mới được đón về Hải Thành …"

Dung Ngộ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, có thứ gì đó đang ào ào đổ vào trong trí óc cô.

…Cô xuyên không rồi! Từ thời kỳ đầu lập quốc của Hoa Hạ, nhảy vọt đến bảy mươi năm sau!

Linh hồn cô nhập vào một nữ sinh trung học mười tám tuổi.

Cô không còn là giáo sư Dung nữa.

Mà là đại tiểu thư nhà họ Dung, lớn lên bên mẹ, hai tháng trước mẹ cô mất, cô mới được đón về sống cùng cha.

"Chị ơi, thì ra chị ở đây."

Dung Ngộ ngẩng đầu lên, người đang nói là em gái cùng cha khác mẹ của cơ thể này — Dung Nhược Dao.

Sau khi được đón về nhà họ Dung, nguyên chủ bị Dung Nhược Dao âm thầm chèn ép, cộng thêm sự hà khắc của mẹ kế, sự thờ ơ của cha, bạn bè giễu cợt… Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã rơi vào trầm cảm nặng.

Dung Nhược Dao bước tới, giọng ngọt đến mức khiến người rợn da gà: "Chị à, thì ra chị cũng biết uống rượu vang, chỉ là… cách cầm ly của chị sai rồi."

Dung Ngộ khẽ lắc ly rượu trong tay, cười nhẹ: "Thế à?"

"Đúng vậy đó." Dung Nhược Dao tỏ vẻ quan tâm, "Nhiệt độ lý tưởng để thưởng thức rượu vang không nên quá 18 độ, tay chạm vào thân ly sẽ ảnh hưởng đến hương vị. Chị à, để em chỉ cho…"

Cô ta chưa kịp nói xong.

Dung Ngộ bất ngờ vung tay, hắt hết ly rượu đỏ vào mặt cô ta.

Chất rượu sẫm màu men theo lớp trang điểm tinh xảo của Dung Nhược Dao mà chảy xuống, làm bẩn luôn chiếc lễ phục đắt tiền của cô ta.

Cô ta đứng sững, không thể tin nổi: "Chị… chị điên rồi hả?!"

Dung Ngộ đặt chiếc ly trống sang một bên, thong thả hỏi: "Giờ thì hương vị có thay đổi không?"

Mọi người xung quanh che miệng kinh hô.

"Trời ơi, vô lễ quá mức!"

"Không có giáo dục gì cả, sao Dung tổng lại có đứa con gái như vậy chứ!"

Dung Ngộ quét mắt nhìn quanh, ánh mắt như d.a. o bén: "Mấy người tự xưng có giáo dục, lại chui rúc trong góc chỉ trỏ, bàn tán tôi, vậy là lễ độ lắm sao?"

Đám người nhất thời á khẩu.

Dung Nhược Dao xấu hổ đến mức che mặt, khóc chạy đi.

Lúc này Dung Ngộ mới có thời gian tiêu hóa lại ký ức, cô lấy điện thoại trong túi ra, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà mày mò một chút, nhanh chóng biết cách xem tin tức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!