Chương 65: Pubg 6

Chu Nhất Phàm có một người bạn gái tên Tô Dao, ngoại hình đẹp như ngôi sao trên tivi. Một chàng trai bình thường như Chu Nhất Phàm được cô ta để mắt đến, anh ta luôn coi đó là chuyện đáng kiêu ngạo.

Bạn bè cũng rất hâm mộ anh ta, cho là may mắn cả đời đều dồn vào việc tìm được cô bạn gái xuất sắc này.

Hai người rất yêu nhau, cùng nhau vạch ra một tương lai hết sức tốt đẹp. Nhưng vào thời điểm hạnh phúc nhất, Nguyễn Văn Khải lại cướp đi Tô Dao từ tay anh ta.

Từ đó Chu Nhất Phàm có động cơ giết người.

Nhưng khi cảnh sát theo lời khai của anh ta đi điều tra thì phát hiện, Tô Dao chỉ là một cô gái ham hư vinh ham giàu có, lúc hai người quen nhau, Chu Nhất Phàm phải chơi thay rất nhiều ván mới có thể làm ra tiền để cô ta tiêu xài.

Bạn của anh ta đều nói Tô Dao chỉ vì tiền của anh ta mà vui đùa chút thôi, nhưng Chu Nhất Phàm nghĩ rằng bọn họ ghen tị nên không tin.

Khi Tô Dao và Nguyễn Văn Khải quen nhau, không biết ai chủ động trước, một người thích tiền của đối phương, một người thích nhan sắc của đối phương, vậy nên bên nhau.

Từ đó mỗi ngày Tô Dao đều mang túi xách hàng hiệu, quần áo đồ trang sức đều không thiếu, nhưng lúc này cô ta vẫn chưa nói chia tay với Chu Nhất Phàm, mối quan hệ giữa cô ta và Nguyễn Văn Khải bị phát hiện.

Chu Nhất Phàm biết những thằng con trai nhà giàu này thế nào nên đinh ninh rằng Tô Dao không sai, nghĩ rằng Nguyễn Văn Khải bắt ép Tô Dao. Thế nên anh ta đi tìm Nguyễn Văn Khải náo loạn một trận.

Bị gây sự, Nguyễn Văn Khải cảm thấy mất mặt trước bạn mình nên sau đó đã chia tay với Tô Dao, còn phun ra phí chia tay không hề nhỏ.

Sau đó Tô Dao trở về bên Chu Nhất Phàm, anh ta lại càng giữ vững suy nghĩ bạn gái mình bị Nguyễn Văn Khải ép buộc. Nhưng anh ta không biết Tô Dao lại âm thầm câu một tên nhà giàu khác.

Mà cô ta có thể quen nhiều tên con nhà giàu như vậy bởi vì Chu Nhất Phàm là người chơi thế thân cho Nguyễn Văn Khải...

Nhưng dù thế nào thì mối hận của Chu Nhất Phàm với Nguyễn Văn Khải vẫn mãi ở đó, khi Tô Dao quay về, bởi vì phải gánh nặng phải kiếm tiền cho cô ta tiêu xài, Chu Nhất Phàm lại phải tiếp tục làm nhiều công việc. Trong đó, việc chơi thay cho Nguyễn Văn Khải có thù lao cao nhất.

Anh ta rất muốn bỏ quách công việc phụ giúp tên đàn ông định cướp bạn gái mình nhưng không thể, Chu Nhất Phàm không muốn cô gái mình yêu thất vọng, không muốn thấy cô ấy vì không mua được túi xách yêu thích mà đau buồn, cho nên anh ta cắn răng tiếp tục làm việc cho Nguyễn Văn Khải.

Còn về Nguyễn Văn Khải, Tô Dao chỉ là một trong số hàng tá bạn gái nên anh ta không thèm để ý, cũng để Chu Nhất Phàm tiếp tục làm việc. Có lẽ nhìn cảnh kẻ thù phải cắn răng làm việc cho mình thì lòng càng hả hê.

Lòng tự ái và tâm lý của Chu Nhất Phàm đồng thời bị hành hạ dần dần hóa đen, nỗi hận thù đạt đến đỉnh điểm, anh ta rốt cuộc không nhịn được nữa, dự tính kế hoạch mưu sát.

Đối với tội trạng của mình, Chu Nhất Phàm khai hết không kiêng kỵ, mười người trên đảo là do anh ta giết, còn lại hai người là bị giết lầm. Chu Nhất Phàm mang bao tay giết mười người xong thì đặt súng vào tay Nguyễn Văn Khải, trên mặt súng có dấu tay của Nguyễn Văn Khải.

Bộ phận kiểm chứng căn cứ vào dấu vân tay, kết luận là Nguyễn Văn Khải giết người.

Không thể không nói, kế hoạch của anh ta rất hoàn mỹ, thực hiện cũng vô cùng cẩn thận, nếu không phải nhờ quạ đen nói cho Sơ Ngữ biết trên đảo có mười ba người thì không chừng cảnh sát đã bị anh ta lừa gạt.

"Vậy mười một người còn lại thì sao, bọn họ đâu có đắc tội với anh?" Lâm Lang hỏi.

Ha ha, Chu Nhất Phàm cười lạnh,

"Bọn con nhà giàu có tiền trừ ăn uống vui đùa, gieo họa cho con gái nhà lành ra thì còn có thể làm gì nữa? Đều là con sâu trong xã hội, giết một người là giết, giết mười hai người cũng là giết, tôi còn vì dân trừ hại nữa đó."

Hận giàu, lý do đơn giản như vậy nhưng cũng khiến người khác lạnh sống lưng, Lâm Lang cảm thấy thà anh ta có thù hằn sâu với những người còn lại hơn là chỉ vì lý do đơn giản đó.

Mặc dù Lâm Lang cũng thường xuyên hâm mộ và ghen tị với người có tiền nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Anh không biết rốt cuộc căm ghét bao nhiêu mới có thể ra tay giết mười một người? Đây không phải đơn giản là ghét bỏ mà là mất trí.

Giản Diệc Thừa khoanh tay đứng bên ngoài nhìn xuống phòng thẩm vấn, nội dung câu trả lời đều nghe rõ ràng. Anh cau mày như đang suy ngẫm gì đó. Bỗng nhiên anh cử động, đi tới gõ cửa phòng thẩm vấn để Lâm Lang đi ra.

Lâm Lang lò đầu ra, nghi ngờ hỏi,

"Sao vậy lão Giản, tớ sắp hỏi xong rồi."

"Cậu hỏi anh ta xem làm sao biết Nguyễn Văn Khải cất súng, còn mật mã phòng ngầm nữa? Camera trong biệt thự ai làm hư? Còn tại sao anh ta có chìa khóa ca nô?"

Nguyễn Văn Khải và Chu Nhất Phàm là quan hệ giữa chủ và người làm thuê, hai người còn từng có thù hằn, sao Nguyễn Văn Khải nói mình cất súng cho anh ta nghe được?

Hiển nhiên Lâm Lang cũng nghĩ đến điều này, anh ta gật đầu, không nói nhiều xoay người trở vào phòng thẩm vấn. Chu Nhất Phàm vẫn cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm còng tay rồi ngẩn người, từ đầu đến cuối không hề ngẩng đầu nhưng vẫn phối hợp với cảnh sát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!