Weibo vừa đăng đã có một loạt hình luận nhảy ra.
"Giữ ghế! Tôi chưa xem đâu, đào cái hố trước đã!"
"Thích Đại Thúc! Vì nó tự hào cũng vì nó đau lòng!"
"Tiểu Hắc thật lợi hại, mặc dù chủ Weibo nói không tiết lộ nhưng tôi vẫn tò mò."
"Đại Thúc thật là lợi hại, tôi muốn nuôi nó, em chó tốt như vậy nhất định phải sống một cuộc đời vui vẻ!"
"Tôi thích Quả Quýt, em ấy lăn lộn giang hồ nhất định không tầm thường."
"Thích nhất Đại Thúc! Tiểu Hắc, Quả Quýt tôi cũng thích! A a a, quấn quít quá, rốt cuộc nên chọn em nào đây?"
"Lầu trên không cần băn khoăn, có thể tất cả đều coi thường bạn. [ mỉm cười ]"
"Đại Thúc! Ai cũng đừng hòng cướp em ấy khỏi tay tôi! Ba năm trước con trai tôi cũng vô tình rớt xuống sông, được một con chó cứu lên. Thế nhưng con chó kia có chủ, gia đình chúng tôi cảm ơn họ sau đó tạm biệt.
Bây giờ lại thấy Đại Thúc, mặc dù tôi biết nó không phải con chó kia nhưng tất cả những anh hùng đều xứng đáng được cảm ơn!"
...
Thông tin lần này không thuộc phong cách vui vẻ dễ thương như lần trước, nghiêng về tả thực nhiều hơn, nhưng bất ngờ lần này càng được hoan nghênh.
Lần này 27 em thú được trình diện, vô cùng bất ngờ Đại Thúc lại được chào đón nhiều nhất. Nói thật, Đại Thúc lớn tuổi lại bị thương mù mắt, thân thể cũng không tốt như những em khác. Nó bị những con mèo con chó khác dẫn tới tham gia náo nhiệt, cũng không có ý định tìm chủ nhân.
Sơ Ngữ vì thương nên đem tài liệu của nó lên mạng, cô nghĩ nếu có người nhìn trúng thì cũng tốt, nó có nhà để an hưởng tuổi già.
Cô cũng không ngờ tới Đại Thúc lại được rất nhiều người hoan nghênh.
Sơ Ngữ đọc lại những bình luận này cho Đại Thúc nghe, muốn dùng chuyện này khích lệ nó, để nó yên tâm đi tìm chủ nhân.
Đại Thúc nghe xong vẫn thấy không tốt, lắc đầu liên tục,
"Vẫn là thôi đi, em vừa già vừa xấu xí, vào nhà người khác chỉ chuốc thêm phiền toái thôi."
"Không phiền không phiền, bọn họ đều rất thích em đó. Em nhìn đi, người mẹ có con được chó cứu nè, cô ấy nhắn tin riêng cho chị, nói nhất định phải nhận được quyền nuôi em.
Còn người này nữa, anh ta nói chó nhà mình cũng vì cứu người mà chôn trong biển lửa, không trở về nữa, anh ta nhìn thấy em như nhìn thấy chó của mình, cho nên muốn đón em về chăm sóc, đền bù tình yêu thương mà chú chó nhà mình chưa nhận được...Cứu con cô ấy là một con chó khác, cứu người trong biển lửa cũng không phải là em, vậy em chẳng khác gì đi cướp công lao của người ta rồi.
"Đại Thúc vẫn lắc đầu. Nhưng Sơ Ngữ có thể nhìn ra, nó cũng muốn được nhận nuôi, nếu như có thể có một cuộc sống yên ổn, ai lại đi từ chối? Vì vậy cô nói,"Nhưng có lẽ em không biết, ở nơi nào đó cũng có một chú chó giống như em, dũng cảm cứu đứa bé rồi được người nhà yêu thương.
Sống tốt thì được đền đáp, em xứng đáng được sống bình yên như nó."
Đại Thúc cuối cùng cũng bị cô thuyết phục, đồng ý tìm chủ nhân. Sơ Ngữ rất vui vẻ, cô hy vọng Đại Thúc có một kết cục tốt đẹp.
Chẳng qua là chọn chủ nhân hơi khó khăn, người mẹ có đứa con được cứu đó rất phù hợp điều kiện, hơn nữa Sơ Ngữ tin tưởng nếu như Đại Thúc tới nhà bọn họ, nhất định sẽ được chăm sóc như ân nhân. Chủ nhân của chú chó giúp người trong lửa cũng rất thích Đại Thúc, Đại Thúc đi cũng có thể được quan tâm.
Hơn nữa hai người này đều rất muốn nhận nuôi nó, Sơ Ngữ không biết nên chọn người nào.
******
"Tiểu Hắc, có phải anh muốn tìm người nuôi không?"
Mấy con mèo nằm trên đầu tường phơi nắng, lười biếng trò chuyện, trong đó có một con là Sơ Ngữ biết, tiểu Hắc. Tiểu Hắc híp mắt, ừ một tiếng.
Tiểu Hoa lập tức không vui,
"Loài người thì có gì tốt, bọn họ chẳng qua coi tụi mình như một món đồ giải trí nhỏ, vui thì cười hai cái, giận thì ném mình đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!