"Đã tra được rồi, chủ nhân xe giao hàng hỏa tốc xe tên là Lý Song Hỷ, nam, 37 tuổi, là nhân viên giao hàng của Viên Thông khu Hoa Khê."
Một cú điện thoại được gọi vào buổi tối, nhân viên cảnh sát lại từ trong chăn bò ra ngoài, xử lý vụ án. Chuyện sinh mạng quan trọng, không ai oán thán gì.
Lâm Lang ngáp, nhìn chằm chằm Lý Song Hỷ trên màn hình, bỗng nhiên nói,
"Ủa? Người này không phải là sáng sớm hôm nay mới tới báo án đó sao?"
Cậu biết anh ta?
"Ừ, sáng sớm hôm nay mới tới, thấy anh ta tới báo án cho tiểu Lưu. Anh ta nói đang dừng xe ở quốc lộ để đi tiểu, sau khi giải quyết xong trở lại thì không thấy xe mình đâu cả.
Còn nói cái xe đó là đồ secondhand, bán cũng không được bao nhiêu, quan trọng là cái xe giao hàng hỏa tốc đó mới từ thành phố chạy ra, còn chưa có giao hàng cho ai, nếu bị mất đồ chắc chắn sẽ bị rất nhiều khách hàng khiếu nại.
"Lúc ấy anh còn xúc động, đúng là nhân viên giao hàng chuyên nghiệp, xe mất không đau lòng mà lại đau lòng hàng hóa của khách hàng. Giản Diệc Thừa hỏi,"Khi đó là mấy giờ?Bảy giờ rưỡi.
"Lâm Lang nhớ lại nói."Bảy giờ rưỡi báo án vậy mất xe khoảng bảy giờ. Mà người trộm xe lúc chín giờ hai mươi lái xe xuất hiện ở tiểu khu của người bị hại.
Trong thời gian ngắn như vậy mà nảy sinh ý đồ bắt cóc, rốt cuộc là mưu đồ nhất thời hay đã lên kế hoạch từ lâu?Các mối quan hệ xung quanh Hà Oản Thu rất đơn giản, công việc tự do, đều giao tiếp trên mạng, rất ít đi ra ngoài, có thể loại bỏ nguyên nhân trả thù.Vậy có khả năng là cướp tiền hoặc cướp sắc hay không?
"Giản Diệc Thừa chen vào một câu,"Không loại bỏ những khả năng này, nhưng người bắt cóc nhất định là biết Hà Oản Thu.Tại sao?Chiếc xe này giao hàng hỏa tốc ở khu Hoa Khê, mà Hà Oản Thu ở khu Tây Hà, mỗi xe giao hàng sẽ đi từng khu riêng biệt. Như vậy trên chiếc xe này sẽ không có kiện hàng của Hà Oản Thu nhưng hung thủ lại có thể trực tiếp tìm được địa chỉ của cô ấy, sau đó gọi điện thoại, thông báo xuống lầu nhận hàng.
Như vậy có thể thấy, hung thủ có biết Hà Oản Thu. Tối thiểu là thông tin cá nhân.Có lý, cho nên lấy trộm xe giao hàng là ý muốn nhất thời, còn bắt cóc Hà Oản Thu là mưu đồ từ trước, ý cậu là vậy phải không?
"Giản Diệc Thừa gật đầu."Được, chúng ta liền chia đội thành hai, một nhóm theo dõi xem xe giao hàng hỏa tốc đi đâu. Nhóm khác điều tra các mối quan hệ xã hội của Hà Oản Thu, xem gần đây cô ấy đã tiếp xúc với những người nào.
"Giang Liên Thành nói. Đội trưởng Lý thời gian này đi lên tỉnh họp rồi, công việc của đội bây giờ là do đội phó Giang Liên Thành phụ trách."Dạ, đội phó!
"Sơ Ngữ ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh chờ, thấy Giản Diệc Thừa tới, lập tức hỏi anh,"Thế nào rồi? Hà Oản Thu không sao chứ?
"Giản Diệc Thừa an ủi,"Đừng lo lắng, bọn tớ sẽ tìm được cô ấy, tớ đưa cậu về trước.Sơ Ngữ lắc đầu,Tớ vẫn nên chờ ở đây thôi, Nguyên Nguyên không chịu trở về, nó lo lắng cho Oản Oản, nhất định phải ở lại đây cho tới khi nhìn thấy cô ấy mới chịu.Cũng được, có chuyện gì cậu cứ gọi, tớ ở ngay bên cạnh.Được.
"Giản Diệc Thừa trở về phòng làm việc, một đám đồng nghiệp nhìn anh nháy nháy mắt,"Bạn gái à?
"Không đợi Giản Diệc Thừa trả lời, Lâm Lang đã giành trước,"Chứ gì nữa? Cô ấy là nữ thần của trường Nhất Trung năm đó, bị Giản Diệc Thừa âm thầm bắt lại, quá gian xảo!
"Nói xong anh ta lại kéo dài giọng thở dài,"Ai!
Người và người không thể so sánh, người ta làm thêm giờ có bạn gái ở bên cạnh quan tâm, chúng ta làm thêm giờ mắt lớn trừng mắt nhỏ với một đám đàn ông, hầy, tổn thương quá!
Đội phó Giang lần sau nên tuyển thêm mấy cảnh sát nữ đi thôi, đội chúng ta âm dương mất cân bằng, làm việc không có hứng thú!
"Đội phó Giang vỗ vai anh ta một cái, cười nói,"Muốn tôi giới thiệu cho cậu một người bạn gái không?
"Ánh mắt Lâm Lang sáng lên,"Được đó!
Đội phó nói thật à? Chú thật giới thiệu bạn gái cho con sao?
"Giang Liên Thành đẩy vai anh ta,"Được rồi, đừng có lảm nhảm nữa, mau làm việc, làm việc.Được ạ! Vì bạn gái cố gắng làm việc!
"Giây phút đùa giỡn cũng đã qua, tất cả mọi người nhanh chóng vùi đầu vào khẩn trương làm việc. Ai ai cũng bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả Sơ Ngữ đang ở trong phòng nghỉ cũng lo lắng chờ đợi, sự mệt mỏi buồn ngủ cũng không thể khiến cô bớt lo âu. Cô an ủi Nguyên Nguyên,"Đừng lo lắng, chị em sẽ không có chuyện gì đâu.
"Cũng không biết cô đang an ủi Nguyên Nguyên hay an ủi chính mình nữa. Ba giờ sáng, công việc rốt cuộc có tiến triển."Xe của Lý Song Hỷ bị trộm trên quốc lộ gần thôn Đào Lý, mà sau khi từ tiểu khu của Hà Oản Thu đi ra thì xe chỉ chạy một đường tới thôn Đào Lý, cuối cùng biến mất ở chỗ này.
Quốc lộ Đào Lý chính là đường vành đai của thôn, như vậy hung thủ có khả năng cao là trốn ở thôn Đào Lý.Hung thủ này cũng thật phách lối, ngay cả xe cũng không thèm che giấu, tùy tiện trộm xe, trói người rồi về lại chỗ mình ở.
Vậy có phải anh ta cố ý mê hoặc chúng ta không?Không loại bỏ khả năng này, nhưng điều lo lắng nhất bây giờ là, hung thủ thản nhiên phạm tội. Anh ta vội vã đem Hà Oản Thu về nhà mình, có thể hay không đã...
"Tất cả mọi người đều biết câu nói này nghĩa là gì, chỉ là không dám nghĩ sự việc sẽ đi theo hướng kia. Sắc mặt Giang Liên Thành nghiêm túc, nói,"Chúng ta phải mau chóng hành động.Nhưng vấn đề bây giờ là chúng ta còn chưa biết hung thủ là ai. Thôn Đào Lý lớn như vậy, nhà nhà phức tạp, lãng phí thời gian rà soát không tính, lỡ mà kinh động đến hung thủ..." Thôn Đào Lý là một thôn nằm giữa Giang Thành, bên trong trừ người địa phương còn có đại đa số nhà là cho mướn, dân số nhiều lại phức tạp, chuyện tra soát vô cùng khó khăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!