Lúc Sở Lam xuống máy bay là Quý Phi yên đã ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển đến phòng VIP, bác sĩ nói cô đã thoát khỏi nguy hiểm, còn cần nằm viện quan sát.
Sơ Ngữ đứng ngoài cửa chờ Sở Lam tới.
Một y tá tò mò hỏi cô người nằm bên trong kia có phải Quý Phi Yên không. Sơ Ngữ đã bị hầu hết nhân viên y tế hỏi, cô cười ha hả lừa bịp họ.
Sau khi y tá bỏ đi, Sơ Ngữ lau mồ hôi một cái, Giản Diệc thừa vừa rồi đi ra ngoài cũng trở lại, trên tay cầm một ly nước ấm, đưa tới trước mặt cô, lời ít ý nhiều nói một chữ, Đây.
Sơ Ngữ đang khô miệng khô lưỡi vội nói câu cám ơn sau đó nhận lấy.
Lúc Sở Lam tới liền thấy cảnh tượng như vầy: Người đàn ông anh tuấn đẹp trai, cả người tràn đầy khí lạnh đang đưa một ly nước cho cô bé đối diện, ánh mắt ôn nhu, ẩn chứa ý cười. Cô gái hết sức đẹp, khí chất ôn hòa, ngửa đầu cười nói câu gì đó rồi nhận lấy ly nước, tự nhiên uống.
Trời đất tạo nên một đôi, hết sức phù hợp.
Đây là Sở Lam lấy ánh mắt hành nghề nhiều năm của mình ra phán đoán. Giá trị nhan sắc của hai người đều không thấp, đặc biệt có khí chất, chỉ cần học diễn xuất nữa thôi là có thể nổi tiếng rồi.
Trong nháy mắt Sở Lam liền cảm thấy vui, chợt nhớ mục đích mình tới đây làm gì thì lập tức tưới một chậu nước lạnh, về chuyện chính.
Cô vội vàng lên tiếng,
"Cô là Sơ Ngữ phải không? Tôi là Sở Lam, quản lý của Yên Yên."
Mọi người tới rồi! Sơ Ngữ bận bịu bỏ ly nước xuống, dẫn bọn họ vào phòng bệnh của Quý Phi Yên.
"Bác sĩ nói mất máu quá nhiều dẫn tới bị sốc cộng với việc não bị chấn động nhẹ. Đứa bé không giữ được, cũng may cô ấy không sao, tịnh dưỡng một thời gian là tốt."
Vừa nói xong đám người liền đến trước giường bệnh, bọn họ nhìn Quý Phi Yên, gương mặt khó xử, Đây là...
Trên giường bệnh là Quý Phi Yên, trên mặt đầy vết vẽ như hóa trang, hai mắt bị khoanh một vòng thật to, mặt bị che hơn nửa, không phải người quen thì có lẽ không nhận ra đây là Quý Phi Yên.
"Cái này... Đây là tôi trang điểm đó, không phải cô nói là đừng để người khác nhận ra sao? Đang lúc vội vàng tôi cũng không nghĩ ra cách khác, thật xin lỗi." Sơ Ngữ che mặt nói.
Cô thật không nghĩ ra cách khác, chỉ có thể làm qua loa như vậy. Lúc vào phòng giải phẫu bác sĩ còn nổi giận, vẽ như vậy rồi thì làm sao quan sát sắc mặt bệnh nhân cho được, Sơ Ngữ không thể làm gì khác hơn là nói bọn cô đang tham dự vũ hội hóa trang thì cô ấy đột nhiên ngã xuống, còn chưa kịp tẩy đi.
Có lý do ứng phó là được.
Đến bây giờ vẫn chưa có ai phát hiện thân phận của cô ấy, mấy nhân viên y tế hỏi là do bọn họ chỉ mới hoài nghi thôi.
Sở Lam kích động nói,
"Ai da thật là cám ơn cô, cô đã giúp chúng tôi một chuyện lớn rồi!"
Lúc ở trên máy bay cô đã chuẩn bị tinh thần đón chuyện xấu rồi, không ngờ tốt hơn nhiều so với dự đoán.
Giao phó xong chuyện Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa cũng ra về. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến bọn họ bận đến hơn nửa đêm, Sở Lam cũng không dám phiền tới hai người nữa, đưa họ đi ra ngoài. Lời cảm ơn hẳn để khi Yên Yên tỉnh lại tự mình nói thì có thành ý hơn.
Giản Diệc Thừa đưa Sơ Ngữ về nhà trước, cô rửa mặt xong trực tiếp ngã xuống giường không dậy nổi. Sống như một cụ bà 90 tuổi, rất lâu rồi cô chưa thức đêm như hôm nay.
Sơ Ngữ ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau, khi tỉnh lại vẫn mơ mơ màng màng, không biết bây giờ là ngày hay đêm.
Cô móc điện thoại di động ra, có một tin nhắn ngắn từ Giản Diệc Thừa, lúc 11 giờ hỏi cô có muốn cùng đi ăn cơm không. Sơ Ngữ nhìn thời gian, đã 12h15 rồi, giật mình nháy mắt tỉnh không ít.
Cô vội vàng trả lời tin nhắn ——
"Xin lỗi, tớ mới vừa tỉnh ngủ... Ừ, cậu ăn rồi chưa? [ che mặt ]"
"Vẫn chưa, hôm nay bận quá." Anh yên lặng đẩy hộp cơm qua cho Lâm Lang.
"Vậy trùng hợp quá, cùng đi ăn đi? [ mỉm cười ]"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!