Không biết đã qua bao lâu.
Dần dần, nước mắt trên mặt bé con Dĩ Mạt biến mất, những ký ức đã mất khi cô trở về hình dạng lúc nhỏ đột nhiên quay lại, cùng lúc đó, cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu co giật, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến về hình dạng lúc lớn.
Lâm Dĩ Mạt xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức của mình, trong đầu vang lên giọng nói quen thuộc từ hệ thống:
"Chúc mừng ký chủ kết thành Nguyên Anh, đừng ngạc nhiên nha, chính là đơn giản như vậy đó!"
"Để chúc mừng thành công này, tôi sẽ tặng một bao lì xì công pháp Nguyên Anh kỳ được chế tạo riêng cho cô. Đảm bảo phù hợp 100% ~ "
Lâm Dĩ Mạt không mở bao lì xì mà đi kiểm tra kho đồ, quả nhiên không còn [ bao lì xì thu nhỏ ] nữa.
"Rõ ràng tôi không dùng bao lì xì thu nhỏ, chuyện gì đã xảy ra?"
Hệ thống im lặng.
"Đồ của mình mà tôi còn không thể tự chủ sử dụng là sao hả?!"
Nhận ra Lâm Dĩ Mạt thật sự nổi giận, hệ thống yếu ớt lên tiếng, nhưng lại nói sang chuyện khác: "Ký chủ dễ dàng kết Nguyên Anh như vậy, không thấy vui hở?"
Lâm Dĩ Mạt: "…"
Cơn giận bị chặn lại.
Dưới sự tích lũy các loại tiên dược của cha ruột và sự trợ giúp từ hệ thống, cô đã kết Kim Đan một cách dễ dàng. Nhưng muốn đi lên cảnh giới cao hơn, không phải cứ có linh đan tiên dược là được, nhất định phải có cảm ngộ, nếu cảm ngộ không theo kịp thân thể, Lâm Dĩ Mạt cũng chẳng thể đột phá thoải mái như thế.
Bây giờ, cô vượt qua một cách tự nhiên mà không có bất cứ gánh nặng nào.
Có lẽ Lâm Dĩ Mạt không phải tu sĩ kết thành Nguyên Anh nhanh nhất, nhưng nhất định là người đột phá nhẹ nhàng nhất.
Nhận được chỗ tốt, Lâm Dĩ Mạt cũng không phát giận với hệ thống nữa, chỉ nói: "Sau này có tình huống đặc biệt thì hãy thông báo trước cho tôi biết."
Cô nhanh chóng chuyển sự chú ý sang Quy Trần, thần thức quét qua liền biết đối phương đang bị thương nặng, vội vàng lấy linh đan thượng phẩm trong nhẫn không gian ―― sau khi bị thu nhỏ Lâm Dĩ Mạt chẳng hiểu gì cả, tất nhiên không thể sử dụng nhẫn không gian.
Đây là lần đầu Lâm Dĩ Mạt chữa thương cho tu sĩ, may là có hệ thống hướng dẫn, đầu tiên là làm tan lớp băng trên người Quy Trần, sau đó nhét các loại linh đan vào trong miệng y, dù sao cũng chẳng có hại gì.
Trong chốc lát, tình trạng của Quy Trần bắt đầu tốt lên, khuôn mặt hồng hào khoẻ mạnh hơn trước.
Lâm Dĩ Mạt thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đối phương, thái độ si mê với Quy Trần lúc bị thu nhỏ chợt hiện lên trong đầu cô, Lâm Dĩ Mạt ngại đến mức rùng mình.
Hình tượng lạnh nhạt của cô bay mất rồi!
Sau khi tốn mấy giây để bình tĩnh lại sự xấu hổ trong lòng, Lâm Dĩ Mạt vừa nghe hệ thống giới thiệu thông tin cơ bản về Bạo Hải Tinh Vực, vừa nghĩ đến ông bố đang mất tích của mình.
"Đừng nói là ba lại đến thế giới khác rồi nhé?"
Hệ thống: "Không đâu."
Lâm Dĩ Mạt: "Vậy ổng đi đâu rồi?
"Cái vấn đề này hệ thống cũng không trả lời được. Thôi, với sức mạnh của Lâm Tự Thu, hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì. Còn cô thì… Nghe xong những lời hệ thống nói về Bạo Hải Tinh Vực, Lâm Dĩ Mạt cảm thấy có lẽ bản thân sẽ dừng lại ở chỗ này. Thân là một thanh niên hiện đại được giáo dục theo hướng hoà bình dân chủ trên Trái Đất, con cá lớn nhất mà cô từng giết là một con cá trê già. Bây giờ đi tới thế giới khác, phải đối mặt với vô số"quỷ cá" hình thù kì lạ đáng sợ dưới biển, đôi bên "không phải ngươi chết chính là ta ngỏm
"… Chờ đến lúc về Trái Đất, sợ là không thể nhìn mấy con cá một cách bình thường nữa. Cái đầu nhỏ đang suy nghĩ thì đáy thuyền rung lắc dữ dội, thần thức của Lâm Dĩ Mạt vẫn luôn bao phủ xung quanh, lúc này có thể thấy rõ con"quỷ cá
"đâm vào thuyền trông như thế nào. Đầu nhọn, răng nhọn, thân dài 10 mét, Kim Đan trung kỳ, có vẻ là một con cá ngừ phiên bản siêu to khổng lồ. Tu vi thấp hơn mình. Không cần hệ thống nhắc nhở, Lâm Dĩ Mạt lập tức phóng ra uy áp, con"cá ngừ" kia vốn tưởng rằng có thể nhặt của hời, không ngờ đá phải "ván sắt
", nhanh chóng vẫy đuôi chạy lẹ. Dây thần kinh cẳng thẳng của Lâm Dĩ Mạt hơi thả lỏng xuống."Cá" lớn như vậy, nếu muốn giết thật thì cô còn phải chuẩn bị tâm lý một lúc.
May là đối phương biết điều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!