Quy Trần hối hận.
Y không nên đồng ý đi cùng hai cha con này.
Quy Trần vốn định nhanh chóng chạy đến Bạo Hải Tinh Vực, nhưng mà… hai cha con kia rõ ràng định đến đó theo kiểu đi du lịch!
Càng kỳ lạ hơn là, y phát hiện Lâm Tự Thu tuy rằng chỉ là tu sĩ Luyện Khí nhưng lại mang theo rất nhiều bảo vật.
Lần đầu tiên nhìn thấy hai cha con ở Truyền Tống Trận, họ mặc trang phục vô cùng quái gở, tiếp đó Lâm Tự Thu lấy trang phục phù hợp với Linh Nguyên đại lục từ trong nhẫn không gian ra để thay đồ.
Lâm Tự Thu chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng thứ Lâm Dĩ Mạt mặc lại là một bộ đồ Linh Khí phòng hộ cực phẩm.
Không chỉ vậy, trên đầu bé còn buộc hai cái búi nhỏ, hai bên trái phải treo một chuỗi lục lạc, khi đi lại phát ra âm thanh leng keng vui tai.
Nhưng mà, hai chuỗi chuông xinh đẹp đáng yêu này cũng là Linh Khí cực phẩm.
Bao gồm cả đôi giày bé mang, chiếc vòng tay nhỏ trên tay bé, vân vân và mây mây… đều là Linh Khí cực phẩm.
Phải biết rằng một món Linh Khí cực phẩm thôi cũng có thể khiến cho cao thủ Hóa Thần kỳ tranh đoạt.
Lâm Dĩ Mạt có những Linh Khí cực phẩm này hộ thân, trừ phi có cao thủ Độ Kiếp kỳ trở lên đánh lén, còn không đừng nghĩ đến việc đả thương bé dù chỉ một chút, nhưng cường giả Độ Kiếp kỳ sao có thể đánh lén một nhóc con 2 tuổi chứ?
Y không biết Lâm Tự Thu đang nghĩ gì.
Cái gọi là không khoe của quý, giết người đoạt bảo trong thế giới này là chuyện thường tình, bộ hắn không hiểu sao?
Đương nhiên, kẻ có thể có được nhiều Linh Khí cực phẩm như vậy, thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ hả?
Vì vậy, Quy Trần quyết định từ biệt với hai cha con, không lãng phí thời gian lên đường nữa.
Lâm Dĩ Mạt đang ôm một xâu kẹo linh quả ăn ngon lành, hiểu được Quy Trần muốn chào từ biệt thì lập tức đặt linh quả xuống: "Quy Trần ca ca phải đi sao?"
"Ừ.
"Quy Trần lời ít ý nhiều, không nhìn bé, đỡ để thấy bé rồi lại lay động ý chí. Lâm Tự Thu ăn mặc như một công tử nhà giàu phe phẩy quạt xếp:"Quy Trần huynh sao không ở lại thêm hai ngày nữa, ngày mốt rồi hãy khởi hành, huynh thấy thế nào?"
Hắn nói thêm: "Dĩ Mạt rất thích nơi này, hiếm lắm mới đến đây một lần, ta muốn cho con bé chơi thêm ít hôm nữa."
Mặc dù suy đoán người trước mặt có xác suất lớn là đại lão lánh đời ép tu vi xuống còn Luyện Khí, nhưng Quy Trần vẫn không hề sợ hãi, y cũng không có ý nghĩ muốn ôm đùi để có được kỳ ngộ như mấy nam chính trong dòng tiểu thuyết nam tần, trong thâm tâm y không muốn dính líu quá nhiều đến hai cha con này.
Nhưng Lâm Tự Thu đã nói đến vậy rồi…
"Ba ba, bây giờ chúng ta đi thôi." Giọng sữa bỗng nhiên lên tiếng: "Ở đâu con cũng chơi được hết á."
"Bé con chỉ không muốn xa Quy Trần ca ca thôi nhỉ."
Lâm Tự Thu trêu bé, cất quạt xếp lại, ra vẻ thương tâm nói: "Có ca ca là không cần ba ba nữa rồi."
Cô bé thấy thế thì vội vàng chui vào ngực Lâm Tự Thu: "Không có không có, Mạt Mạt yêu ba ba nhất luôn."
Quy Trần: "…
"Tới nữa rồi đó. Đứng một mình chỗ này đúng là vừa thừa thãi vừa xấu hổ. Y quyết định tiếp tục luyện kiếm. Tu vi của Quy Trần thật ra đã chạm đến bình cảnh, đi Bạo Hải Tinh Vực cũng là để đột phá. Vừa mới trở về phòng, giọng nói của Lâm Tự Thu vang lên bên tai. Hai ngày sau, bé Dĩ Mạt đang chơi xích đu trong biệt viện của Lâm Tự Thu thì cửa phòng của Quy Trần mở, y bước ra ngoài."Ba ba, Quy Trần ca ca lại đẹp trai hơn rồi.
"Cô bé lập tức dừng chơi đánh đu, vui mừng reo lên. Lâm Tự Thu cũng rất khó hiểu, đến bây giờ hắn cũng không biết con gái cưng rốt cuộc thích Quy Trần ở điểm nào. Khi hỏi bé thì bé cười, chống tay lên khuôn mặt nhỏ, không trả lời. Trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô nhóc đã có thể mạnh dạn xin anh đẹp trai ôm một cái, bé giang hai tay ra đòi ôm, nhưng không ngờ Quy Trần đến trước mặt Lâm Tự Thu, khum tay lại rồi cúi người 90 độ:"Đa tạ tiền bối."
"?"
Tiểu Dĩ Mạt lặng lẽ rút tay lại, vẻ mặt khó hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!