Chương 42: Ngoại truyện 1: Mạt Mạt nhỏ hoa si

"Thế này là thế nào!"

Sáng sớm Lâm Dĩ Mạt vừa ngủ dậy đã thấy có gì đó sai sai.

Tu vi của cô biến mất, chưa hết đâu, cô còn bị thu nhỏ lại nữa!

Lâm Dĩ Mạt nhìn chằm chằm vào tay nhỏ trắng nõn mũm mĩm của mình, cảm giác xa lạ khiến cô khó chịu hết cả người.

Cô thử gọi hệ thống, nhưng chẳng có phản ứng gì.

Được lắm, hệ thống cũng không có luôn.

Từ từ…

Lâm Dĩ Mạt cố gắng nhớ lại ký ức tối qua, lúc trước khi đi ngủ.

Hình như hệ thống đã hỏi rằng sao mình không dùng [ bao lì xì thu nhỏ ], mình nói là không dùng được, sau đó đôi bên không nói gì nữa.

Chẳng lẽ bản thân lại dùng nó trong lúc đang mơ mơ màng màng sao?

Thôi thu nhỏ thì thu nhỏ vậy, nhưng hệ thống vẫn phải còn chứ, tu vi cũng không thể biến mất được.

Không biết có phải do bị thu nhỏ hay không mà trí nhớ của Lâm Dĩ Mạt bắt đầu trở nên rối loạn. Vì thế, cô quyết định đi tìm nhóm Lâm Tự Thu, biết đâu các ba ba lợi hại nhà mình lại có cách giải quyết.

Ngay khi Lâm Dĩ Mạt chuẩn bị xuống giường thì đột nhiên đứng hình.

Cô nhìn khoảng cách từ mép giường đến mặt đất, lại nhìn chân mình, rồi duỗi tay ra…

Trời má ơi, chân mình bây giờ còn không dài được như vậy nữa!

"…

"Là do giường quá cao, hay là do chân quá ngắn đây! Do dự một hồi, Lâm Dĩ Mạt quyết định nằm sấp xuống mép giường, dùng đệm chân theo"phong cách tiếp đất an toàn dành cho con nít" để xuống giường.

Sau một lúc trì hoãn như vậy, cô kinh hoàng phát hiện ra trí nhớ của mình bắt đầu biến mất với tốc độ chóng mặt!

Trong lòng Lâm Dĩ Mạt bỗng vang lên hồi chuông dự báo điều chẳng lành.

Khi cô đến trước chiếc gương đặt cạnh tường, trong gương phản chiếu hình ảnh một bé gái phấn điêu ngọc trác, khoảng chừng 2 – 3 tuổi, đôi mắt đen láy như quả nho đầy vẻ mơ hồ, dường như đã quên đi rất nhiều chuyện.

Một lúc sau, cô bé nghiêng cái đầu bé xinh trước gương, ngờ vực thốt lên một tiếng "Ý", rồi vươn bàn tay nhỏ nhắn chạm vào gương, như là đang thắc mắc tại sao người trong gương lại giống hệt mình.

"Bé ơi, dậy nào con.

"Cửa bị gõ nhẹ hai cái rồi được đẩy ra, Lâm Tự Thu đi vào. Lâm Dĩ Mạt nhìn về phía phát ra âm thanh, vừa bắt gặp con ngươi đột nhiên co rụt lại của Lâm Tự Thu, bé nhận ra hắn, hai chân ngắn ngủn vui mừng chạy lại, ôm chặt đùi Lâm Tự Thu, dùng giọng sữa ngoan ngoãn gọi:"Ba ơi ~~"Con gái yêu qua một đêm đột nhiên biến thành hình hài trẻ con, sau khi nhóm Lâm Tự Thu kinh ngạc, cũng tiến hành kiểm tra cẩn thận thì phát hiện Lâm Dĩ Mạt không có vấn đề gì.

Tuy nhiên, trong cơ thể cô có thêm một nguồn năng lượng bổ sung để nuôi dưỡng linh hồn, Lâm Tự Thu kết luận chính nguồn năng lượng này đã biến Lâm Dĩ Mạt thành hình dạng lúc nhỏ, đến khi năng lượng được hấp thu hết thì cô sẽ trở lại như cũ.

Đối với Lâm Dĩ Mạt mà nói, đây là chuyện chỉ có lợi chứ không có hại.

Nhưng vậy thì lại có thêm một vấn đề khác nữa.

Năng lượng tẩm bổ cho linh hồn này từ đâu mà đến?

Lâm Tự Thu và Lâm Dư Thu nhìn nhau, lại đưa mắt nhìn Lâm Dĩ Mạt đang bị Lâm 3 tuổi trêu đùa, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Dù thế nào đi chăng nữa, con gái cưng trở lại hình dạng lúc nhỏ đối với họ mà nói chính là một món quà chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Nuốc tiếc lớn nhất của bọn họ là đã biến mất năm đó, để lại con bé một mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!