"Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ [ khiến Thẩm Vân Phong cảm nhận sự đau đớn tột cùng ]. Lần này hoàn thành nhiệm vụ với độ hoàn hảo 100%, thưởng 20 điểm HP ( ngày), 1 bao lì xì cụ thể."
— "Các bao lì xì có thể chọn gồm [ bao lì xì trí tuệ ], [ bao lì xì sắc đẹp ], [ bao lì xì hầu hạ ]. Cô muốn chọn cái nào?"
Mặc dù Lâm Dĩ Mạt rất ngạc nhiên khi chỉ được thưởng 20 điểm HP, nhưng may là lại thêm 1 bao lì xì đặc biệt. Có vẻ sau khi chọn [ bao lì xì võ lực ], nó sẽ không xuất hiện nữa.
Năng lực điều khiển vật thể mà cô đang sử dụng có kỳ hạn 1 tháng, trong đầu Lâm Dĩ Mạt xuất hiện một cột thời gian đếm ngược trôi lơ lửng.
Lần này cô chọn [ bao lì xì trí tuệ ].
( Chỉ số IQ +10).
Lâm Dĩ Mạt ngồi trên xe buýt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Ờm… cô không cảm thấy bản thân thông minh lên chút nào. (=_=)
Lâm Dĩ Mạt xuống xe giữa quãng đường, đi bộ dọc theo con phố, quan sát xung quanh xem có cửa hàng nào dán giấy cần tuyển nhân viên không.
Chỉ cần nhìn thấy, cô sẽ đi đến hỏi một chút, khi người ta hỏi tuổi tác, Lâm Dĩ Mạt khai gian lên 18, nhưng đã tìm liên tục 2 ngày rồi mà vẫn chưa có việc.
Lúc ra ngoài lại đụng phải chủ nhà, ông thấy cô cầm tờ đơn tuyển dụng liền hỏi: "Cháu gái nhỏ muốn tìm việc làm hả?"
Lâm Dĩ Mạt thành thật gật đầu: "Cháu định kiếm việc làm thêm trong lúc nghỉ hè."
"Muốn làm công việc gì?"
"Cái gì cháu cũng có thể làm."
Ông Trần vui vẻ, nhìn người trước mặt một lúc: "Chờ ông chút."
Ông đi vào phòng, Lâm Dĩ Mạt đứng ở cửa, lễ phép không nhìn ngó lung tung. Một lát sau, ông Trần cầm một quyển sổ nhỏ ra ngoài.
"Ông có việc vặt cần cháu giúp đây. Nhờ cháu đi thu hết tiền thuê tháng này của nhà trọ Thiên Thắng hộ ông, trong sổ có ghi tên những người cần nộp tiền. Thu xong cho cháu 1000 tệ làm tiền công, cháu thấy sao?"
Lâm Dĩ Mạt: "!
"Cô sững sờ tại chỗ. Nhờ mình thu tiền thuê nhà á??? Không sợ mình cầm tiền bỏ chạy sao?!"Tiền thuê nhà không đắt, mỗi tháng cũng không lấy được bao nhiêu." Ông Trần như thể đọc được nội tâm của Lâm Dĩ Mạt, cười ha hả nói:
"Chỗ đó quá xa, ông cứ ngồi xe ô tô là say xe nhức đầu, lần nào cũng nhờ người khác đi thu hộ. Già rồi, chân cũng không được tốt lắm."
Ý là… số tiền thu được không đủ để làm người khác nổi lòng tham, cầm tiền chạy trốn á?
Ông lão này sao lại ngây thơ vậy chứ, làm gì có ai không thích tiền?
"... Tiền có thể chuyển khoản qua mạng mà ông."
Ông Trần xua xua tay: "Cái loại đấy ông dùng không quen."
Thôi được rồi, người cao tuổi thật sự khá lạnh nhạt với các sản phẩm điện tử như điện thoại.
"Vậy được rồi, cháu chắc chắn sẽ mang tiền về cho ông." Lâm Dĩ Mạt cầm lấy quyển sổ nhỏ với một con dấu có gắn dây đeo được vào cổ, bên trên có khắc hai chữ "Thiên Thắng
", nói là người thuê thấy sẽ biết là người tới thu tiền thuê nhà. Thế này cũng quá tùy hứng rồi. Nếu những người khác nhặt được con dấu, giả danh chủ nhà để thu tiền thuê thì làm sao? Lâm Dĩ Mạt không hiểu, cũng không muốn nghĩ nữa. Việc nhẹ lương cao, tiền trao cháo múc, tội gì không làm. Tận 1000 tệ cơ mà. Cô lập tức tra đường đi đến nhà trọ Thiên Thắng."...
"Xa đến vậy sao? Chỗ đó nằm ngoài thành phố, ở tận ngoại ô. Sau khi lên xe buýt, Lâm Dĩ Mạt mở quyển sổ nhỏ ra nhìn, nhìn xong mới hiểu tại sao ông Trần lại yên tâm để người khác thu tiền hộ. Vì trong quyển sổ chỉ ghi tên 5 người. ("==)
Con số đi kèm phía sau tên mỗi người nhiều nhất cũng chỉ trên 2000 tệ một vài trăm.
Lâm Dĩ Mạt tính một chút, tất cả số tiền thuê cộng lại mới được 6000 tệ.
Vậy mà ông Trần định đưa 1000 tệ cho cô làm tiền lương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!