Vài phút sau, Lâm Dĩ Mạt liền biết được đầu đuôi câu chuyện.
Hoá ra, người mà cô cho là Lâm Tự Thu phiên bản mới này cũng thực sự không phải là người mới, mà Lâm Tự Thu thân thiết với cô suốt một tháng qua mới là người đến sau.
Hôm đi tìm người nhà Thẩm gia đó, Lâm Tự Thu cũ kia bị thương quá nặng, vừa vặn Lâm Tự Thu mới này trở lại, liền đem ổng đưa đi chữa trị vết thương. Vì không để cho cô lo lắng nên ba ba mới không nói cho cô biết rõ mọi chuyện, tạm thời thay thế thân phận của Lâm Tự Thu kia.
Cho đến khi Lâm Tự Thu kia hoàn toàn bình phục, thì trở lại vào hôm nay..... chơi trò líu lưỡi hay gì dị chời?
"Bé cưng, con không muốn nhìn thấy ba ba sao?
"Nắm bàn tay nhỏ mềm mại của con gái, ánh mắt Lâm 23 tối sầm xuống, tựa như ánh sáng trong đêm tối chợt biến mất, chỉ còn lại bóng tối thuần khiết còn hơn cả màu đen. Như thể cảm nhận được nội tâm của anh, Lâm Dĩ Mạt vốn đang nhìn về phía Lâm Tự Thu liền quay đầu lại, nhìn Lâm 23, trở tay lại cầm lấy tay anh:"Con biết chứ, người cũng là ba ba của con mà.
"Cô nở một nụ cười rạng rỡ với Lâm 23. Đối với Lâm 23, hay là đối với tất cả những Lâm Tự Thu kia mà nói, đó đều là điều mà bọn họ nâng niu và quý trọng."Nói như vậy là mấy vết thương của ba ba đều khỏi rồi ạ?"
Lâm 23 nhẹ nhàng mà "ừ" một tiếng, vô thức siết chặt tay của Lâm Dĩ Mạt.
Lâm 13 và Lâm 3 tuổi không tự chủ được nhích gần về phía của Lâm Tự Thu, cách xa Lâm 23 một chút.
Lâm Tự Thu có chút rầu rĩ mà than thầm một tiếng.
Lâm Dĩ Mạt bị bóp đau khiến cô giật giật tay, Lâm 23 lúc này mới nhận ra được điều đó, vội vàng buông cô ra, cụp mi xuống, che phủ đi sự chán ghét đối với chính mình đang lóe lên trong đáy mắt.
Lâm Dĩ Mạt cũng làm như không để ý mà đứng lên, hai tay chống nạnh, hai người Lâm Tự Thu giống nhau như đúc trên ghế sofa cùng nhau ngẩng đầu nhìn cô. Lâm Dĩ Mạt hết nhìn bên trái, lại nhìn qua bên phải: "Hai người cùng cười một chút cho con xem nào.
"Lâm Tự Thu làm theo, mặt Lâm 23 vẫn vô cảm. Lâm Dĩ Mạt:"... Lần này thì không giống nhau nữa."
Hai người Lâm Tự Thu ngay lập tức hiểu ra con gái cưng đang làm gì: Con bé đang cố gắng phân biệt được bọn họ.
Khuôn mặt giống hệt nhau, nhưng dựa vào biểu cảm mà hai người lộ ra, cùng với khí chất quanh người họ, vẫn có thể dễ dàng phân biệt được.
Lúc trước bên cạnh cô chỉ có một Lâm Tự Thu trưởng thành, không có so sánh thì tình cảm của Lâm Dĩ Mạt cũng không tính là quá sâu đậm.
Vì để phù hợp với hình tượng của một giáo viên trung học, Lâm Tự Thu size XL đang mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo ghi lê nhỏ, rất có khí chất lịch sự dịu dàng của một giáo viên.
Ngày thường, hắn cũng là một vị gia trưởng rất đáng tin cậy, cưng chiều con gái vô điều kiện, tuy rằng đối với 2 cái size nhỏ của mình thì có chút hơi nghiêm khắc, nhưng hắn cũng chăm sóc họ rất chu đáo.
Lâm 23 vẫn mặc bộ đồ cũ khi anh đến bệnh viện tìm người Thẩm gia hôm đó, trong ánh mắt luôn quanh quẩn sự lạnh lùng thù địch dù anh đang cố gắng ngụy trang thành vẻ dịu dàng trên khuôn mặt. Đó là điều mà khi vừa gặp lại Lâm Dĩ Mạt chưa từng chú ý đến.
Ánh mắt anh một mực dính chặt trên người Lâm Dĩ Mạt, phảng phất như ba tên Lâm Tự Thu kia ở trong mắt anh chẳng là gì cả.
Mặt trời và mặt trăng.
Hai từ đó chợt thoáng qua trong đầu cô.
Lâm Tự Thu là mặt trời, tươi sáng ấm áp.
Lâm 23 là mặt trăng, tối tăm lạnh giá.
Bọn họ đều là "Lâm Tự Thu
". Nhưng khoảng thời gian mà bọn họ trải qua ở dị giới hoàn toàn khác nhau, dẫn đến tính cách cũng khác hẳn. Hệ thống ở trong đầu Lâm Dĩ Mạt tổng kết:"Hiểu theo cách này đi, Lâm Tự Thu size XL là một người hoàn toàn khỏe mạnh, còn cơ thể của Lâm Tự Thu size L vẫn còn bị thương.
"Lâm Dĩ Mạt đồng ý với điều mà nó vừa nói. Cô gạt bỏ những suy nghĩ bậy bạ vô dụng kia, trở lại chủ đề chính. Hai cái nick phụ Lâm Tự Thu ngược lại thì không có vấn đề gì cả, tuổi tác hai người bọn họ cũng khá chênh lệch, nhưng hai người Lâm Tự Thu trưởng thành này lại như từ một khuôn đúc ra. Cũng không thể nói với bên ngoài là Lâm Tự Thu đột nhiên có thêm một người anh em sinh đôi đúng không?"Được rồi, hai vị Lâm Tự Thu này, con cũng rất vui khi có hai người ba giống hệt nhau như vậy, nhưng mà..." Lâm Dĩ Mạt vỗ tay: "Sau này hai người sẽ ra ngoài như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, nhóm Lâm Tự Thu size lớn còn chưa kịp lên tiếng, Lâm 13 và Lâm 3 tuổi đã kháng nghị.
"Mạt Mạt, tại sao con lại không tính chúng ta vào chứ!
"Hai cái size nhỏ luống cuống hoảng sợ. Nghe câu nói kia của con gái mà xem"con rất vui khi có hai người ba giống hệt nhau", tại sao lại chỉ có hai người đó, bọn họ không phải sao?! Bọn họ cũng là Lâm Tự Thu nha, không nên bởi vì tuổi còn nhỏ mà gạt bỏ đi chứ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!