Thứ hấp dẫn Lâm Dĩ Mạt nhất vẫn là cái [ bao lì xì hầu hạ ] kia.
Cô tò mò dò hỏi một cách cẩn thận: "[ bao lì xì hầu hạ ] là cái gì?"
"Chọn nó xong mở ra là biết nha~!
"Hệ thống chắc chắn biết, chẳng qua là không muốn nói cho cô thôi. Lâm Dĩ Mạt mím môi, kiềm chế tâm trạng háo hức của mình:"Tôi phải lựa chọn ngay bây giờ hả?"
"Điều này thì không.
"Vậy cũng không cần gấp gáp, để cô suy nghĩ thật kỹ đã rồi chọn sau. Lâm Dĩ Mạt đi mua một số đồ dùng cá nhân ở trên đường và mang chúng về căn nhà mới thuê. Sau khi trải qua quá trình cân nhắc đấu tranh tâm lý rất khó khăn, cô quyết định chọn [ bao lì xì võ lực ]. Bây giờ Lâm Dĩ Mạt phải sống một mình, lại còn là vị thành niên, cơ thể không tốt sức lực nhỏ yếu, trên người còn có một khoản tiền mặt lớn là 60000 tệ. Lúc trước đi trên đường, nhìn cô trông kiêu ngạo hiên ngang style"chị đại đường phố
"thế thôi, chứ thật ra trong lòng hoảng sợ run cầm cập. Dù sao cũng đang cầm số tiền lớn trong tay. Vì thế, Lâm Dĩ Mạt cần sức mạnh để bảo vệ mình. Mở [ bao lì xì võ lực ]…. [ dị năng – điều khiển vật thể bằng suy nghĩ ( dùng trong một tháng) ]"?
"Ngay sau đó, Lâm Dĩ Mạt cảm thấy cơ thể mình được bao bọc bởi một dòng nước ấm, bộ não nhận thức được khái niệm và mọi thứ liên quan đến điều khiển vật thể bằng suy nghĩ, đại khái là sử dụng tinh thần lực để khống chế vật thể theo ý mình. Rất kỳ diệu. Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình một lát rồi đưa tay hướng về chiếc cốc trên bàn. Chiếc cốc đứng yên trên bàn dường như bị bao phủ bởi một sức mạnh vô hình, chấn động nghiêng ngả xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó bay vào trong lòng bàn tay của Lâm Dĩ Mạt."!
"Thành công rồi!!! Thiếu nữ vui vẻ nhảy lên tại chỗ. Lâm Dĩ Mạt bắt đầu làm thí nghiệm không ngừng để bản thân thành thạo kỹ năng này càng sớm càng tốt, cuối cùng phát hiện ra thứ nặng nhất mà cô có thể khống chế bằng tinh thần lực là bàn trà. Mặc dù chỉ có thể di động 10 cm, nhưng con số này cũng đã khiến Lâm Dĩ Mạt rất hài lòng. Hệ thống cho biết, bao lì xì sẽ cung cấp"sức lực
"dựa trên sức mạnh tinh thần tối đa mà cơ thể cô có thể chấp nhận được, cơ thể càng tốt thì chịu được càng nhiều tinh thần lực. Tiếc rằng cơ thể Lâm Dĩ Mạt quá kém. Phần cứng không theo kịp thì phần mềm có tốt có mạnh hơn nữa cũng không xài được. Một buổi thí nghiệm đã tiêu hao hết tinh thần lực của Lâm Dĩ Mạt, cô nằm vật vã xuống ván giường chưa được trải chăn nệm, định giãy giụa ngồi dậy rửa mặt một chút, kết quả lại ngủ thiếp đi. Sau đó, cô gặp ác mộng. Tuy nhiên, Lâm Dĩ Mạt cảm thấy bản thân giống như đang được xem một bộ"điện ảnh
"ở trong mơ hơn. Cô nhìn thấy mình bị nhốt trong tầng hầm kín mít, hai tay hai chân và kể cả trên cổ đều đeo xiềng xích, bên cạnh có một cái giường,"Lâm Dĩ Mạt
"lặng người co ro rúc vào góc tường, bộ váy trắng trên cơ thể dính vô số chấm máu nhỏ, tựa như nhiều đoá mai đỏ đang nở rộ. Cửa hầm két một tiếng, mở ra. Thẩm Vân Phong đi vào. Khi nhìn thấy gã,"cô" bắt đầu la hét liên tục, điên cuồng lui về phía sau, xiềng xích sớm đã cọ xát vào da đến toét máu, nhưng "Lâm Dĩ Mạt" lại giống như không cảm nhận được sự đau đớn, hai tròng mắt dưới mái tóc đen tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng đến cùng cực.
Có ai không, cứu tôi với!
Đừng tới đây!!!
Ba ơi...
Mau cứu con!
Mau cứu con!
...
Lúc Lâm Dĩ Mạt tỉnh lại từ cơn ác mộng thì trời đã sáng choang.
Cô vòng tay ôm lấy chân mình, lẳng lặng ngồi ở trên giường một hồi lâu.
Điều chỉnh tâm trạng xong, Lâm Dĩ Mạt cẩn thận quét dọn căn phòng cho sạch sẽ rồi lại đến siêu thị mua chăn nệm và các loại đồ dùng hàng ngày, chạy đi chạy lại mấy lần, cuối cùng cũng khiến căn phòng trống rỗng trở nên ấm cúng hơn.
Cô sờ cái bụng dẹp lép của mình, bận rộn suốt cả buổi sáng, Lâm Dĩ Mạt quyết định ra ngoài tự đãi bản thân một bữa, xuống đến tầng 2 thì gặp phải chủ nhà trọ – ông Trần.
Cô thuê phòng ở tầng 3.
"Cháu chào ông Trần ạ." Lâm Dĩ Mạt chào hỏi một cách lễ phép.
"Ấy, cháu gái nhỏ!" Ông Trần đang xách một con cá, mở cửa phòng ở tầng 2 ra: "Hôm qua mới dọn đến hả?
"Lâm Dĩ Mạt gật đầu. Ông lại hỏi:"Còn thiếu cái gì không cháu?"
"Không thiếu gì đâu ạ.
"Lâm Dĩ Mạt mau chóng lắc đầu, trong phòng có đầy đủ những món đồ điện cơ bản, tuy hơi cũ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng. Chỉ với 800 tệ mà có thể thuê được căn phòng tốt như vậy ở gần trường Tam trung đã là một món hời lớn rồi. Hơn nữa, ông Trần còn miễn tiền đặt cọc cho cô."Thiếu cái gì thì cứ nói với ông, ông đây cũng không phải loại chủ nhà keo kiệt đâu ~!"
Ông vẫy vẫy tay với cô rồi vui tươi hớn hở đi vào phòng.
Lòng tốt của ông Trần làm Lâm Dĩ Mạt rất vui vẻ, cô vào một quán mì nằm bên ngoài chung cư, tự đãi mình một bát mì thịt bò xương sườn lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!