"Mạt Mạt, tớ đến nhà ăn đây, mai gặp nha.
"Chu Phàm Phàm ở nội trú, vội vàng đi giành giật slot ăn cơm, vừa dứt lời, người đã biến mất ở sau cánh cửa. Lâm Dĩ Mạt đeo cặp sách ra khỏi phòng học, khi đi đến bồn hoa, cô chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía một nam sinh đã đi theo mình từ lúc xuống tầng đến giờ:"Cậu có chuyện gì muốn nói sao?"
Nam sinh không ngờ là mình bị phát hiện, xoay người định chạy, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Lâm Dĩ Mạt thì bước lên 2 bước, không đầu không đuôi bắt đầu tự giới thiệu mình: "Tôi học lớp số 5, tên là Lưu Hằng, 16 tuổi, cao 1m71, nặng 70kg… Cậu đã đọc lá thư kia chưa?"
Lâm Dĩ Mạt: "?"
Lâm Dĩ Mạt: "…"
À, đã biết nguồn gốc của bức thư tình.
"Xin lỗi." Cô không nói thư tình đã bị Chu Phàm Phàm xé ném vào thùng rác, thái độ ôn hòa: "Chúng ta đều là học sinh cấp 3, nên tập trung vào việc học."
Nam sinh nhìn chằm chằm vào Lâm Dĩ Mạt, cố chấp hỏi: "Cậu đã đọc chưa?"
Lâm Dĩ Mạt hơi cau mày, không lên tiếng, Lưu Hằng lại nói:
"Tôi đã nghiêm túc viết tận mấy tiếng đồng hồ, tại sao cậu không xem chứ? Cậu coi thường tôi hả?"
Lâm Dĩ Mạt: "…
"Cô đang nghĩ liệu có phải là do bản thân quá dịu dàng rồi hay không. Lưu Hằng tiến thêm một bước nữa."Tôi biết cậu học giỏi, tôi học cũng không kém, xếp hạng trên 20 trong lớp, chỉ cần tôi cố gắng nhiều hơn, giữa chúng ta sẽ không còn sự chênh lệch nào nữa nhanh thôi."
"Lớn lên xinh đẹp, học hành giỏi giang thì có thể không để ý đến tấm lòng của người khác sao? Ít ra cũng phải nhìn chút xem tôi viết gì chứ! Tại sao cậu không đọc!"
Nam sinh bị ánh mắt cao cao tại thượng của Lâm Dĩ Mạt đâm thủng, giơ tay trái lên muốn tóm lấy cô.
Lần cuối Lâm Dĩ Mạt ra tay là ngày Lâm Tự Thu trở lại —— Thẩm Sùng Hoa sai bốn người áo đen bắt cô, sau đó, đội trưởng Hồ tiếc nuối mà nói với Lâm Dĩ Mạt rằng không tra được là ai thuê bọn họ.
Hồi đó người Thẩm gia đã bị Lâm Tự Thu "tiễn" vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nên Lâm Dĩ Mạt còn an ủi ngược lại đội trưởng Hồ.
Hiếm khi mới có dịp đánh người, cô cảm thấy khá bình tĩnh.
Lâm Dĩ Mạt cười với Lưu Hằng một cái.
Nam sinh nhìn đến mức ngớ người, còn chưa kịp phản ứng, trên cổ tay đã xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, ngay sau đó bị một lực mạnh đánh tới, cậu ta cảm giác mình đã trực tiếp bị quăng xuống nền đất, tay trái không ngừng run rẩy.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt.
Lưu Hằng ngây ngốc nhìn Lâm Dĩ Mạt – người đang nhìn từ trên cao xuống.
"Ngại quá, tôi lỡ tay." Lâm Dĩ Mạt vỗ vỗ tay, đôi mắt cong lên: "Cậu nên về nhà soi gương, cẩn thận quan sát, ghi lại khoảng cách 2 bên mặt nhé.
"Nói xong, cô xoay người rời đi. Lưu Hằng tức giận đến tái mặt, dĩ nhiên cậu ta hiểu được Lâm Dĩ Mạt đang ngầm châm chọc mặt mình quá lớn! Lưu Hằng nhìn tay trái đỏ bừng vì đau rát. Mấy chỗ vừa"ôm hôn
"mặt đất cũng đau! Sao sức lực của Lâm Dĩ Mạt lại lớn như vậy! Cậu ta hậm hực đứng dậy, lúc này, có tiếng động phát ra bên cạnh bồn hoa, một bóng người đi ra."Giang Tự!" Lưu Hằng chỉ nhìn một cái đã nhận ra, sự xấu hổ lúng túng khiến cậu ta tức giận gào lên:
"Cậu đứng đó nãy giờ hả? Cậu thấy hết những gì vừa xảy ra đúng không?!"
Giang Tự đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, liếc nhìn người đối diện một cái, gật đầu.
Mặt Lưu Hằng tối sầm.
Giang Tự xoay xoay điện thoại, nói: "Tôi vừa mới thấy một cậu chuyện cười, một con con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cố mấy cũng không ăn được, cuối cùng chỉ có thể vô dụng tự làm mình tức chết, cậu nói xem có mắc cười không nào."
Lưu Hằng nắm chặt nắm đấm, để lại một câu "Cậu chờ đó cho tôi" rồi xoay người chạy.
Giang Tự nhún nhún vai, tầm mắt rơi xuống mặt đất, tính toán khoảng cách Lâm Dĩ Mạt ném Lưu Hằng đi, hơi nhướng mày, đi về hướng mà cô rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!