Chương 19: (Vô Đề)

Người ta thường nói đồ vật càng hiếm càng đắt, chỉ "một viên" trong số một đống thì đúng là không có gì đáng để đau lòng thật, chắc rằng đối với Lâm Tự Thu mà nói thì đây chẳng qua chỉ như rớt cọng tóc mà thôi.

Nhưng sau khi hết sốc, Lâm Dĩ Mạt vẫn hẹp hòi mà nghĩ: Vậy cũng không cần cho cả một viên hoàn chỉnh, nửa viên thôi cũng được mà.

Bà Thẩm im hơi lặng tiếng nãy giờ cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Thẩm gia vốn là nhà giàu mới nổi, từ trước đến giờ mụ ta đã có tầm nhìn hạn hẹp và nổi danh keo kiệt, thấy Sở Liên xác nhận kim cương hồng là thật, lại nghe Lâm Tự Thu nói đó là đền bù cho việc Thẩm gia nuôi Lâm Dĩ Mạt, bà Thẩm lập tức nhận định đây là điều hiển nhiên phải làm.

Gia đình bọn họ xác thật đã dùng tiền của nuôi Lâm Dĩ Mạt 10 năm.

Viên kim cương hồng này đương nhiên thuộc về bọn họ rồi!

Bà Thẩm không quan tâm Lâm Tự Thu sống lại kiểu gì, trở về lúc nào, nghe Lâm Tự Thu nói còn muốn tính món nợ khác, mụ ta sao mà nhịn được, khách khí với tên đó làm gì chứ?

Bạn già dễ nói chuyện quá rồi.

"Cậu nói không sai, Thẩm gia chúng tôi nuôi Lâm Dĩ Mạt mười năm, cậu có thể đi hỏi thử, chúng tôi cho nó học ở trường tốt nhất, được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, chẳng làm cái đinh gỉ gì có lỗi với nó. Ngược lại là nó kìa, em gái ruột chỉ đùa một chút mà lại nhẫn tâm đi báo cảnh sát, đưa em gái ruột vào đồn! Bây giờ cậu về thật đúng lúc, viên kim cương này có thể trả hết chi tiêu của Lâm Dĩ Mạt ở Thẩm gia mười năm qua, nhưng chuyện của cháu gái tôi, tôi còn muốn tính sổ với cậu đấy!"

Bà Thẩm tức giận xuống giường, Thẩm Sùng Hoa giả vờ kéo lại, thuận thế muốn nhìn xem Lâm Tự Thu định làm gì. Nơi này dù sao cũng là bệnh viện, là địa bàn của bọn họ. Tên này tới đây chắc chẳng có ý tốt lành gì, nhưng Thẩm gia cũng không thể tùy tiện bị bắt nạt vậy được.

Bà cụ Thẩm hoàn toàn không biết giờ phút này mình đang nhảy disco trên bãi mìn.

Lâm Tự Thu đã sớm biết tất cả mọi chuyện từ 2 nhóc Lâm Tự Thu kia —

Trong đó, tình hình sinh hoạt của Lâm Dĩ Mạt ở Thẩm gia là rõ ràng nhất: Lâm 13 bị bắt vào đồn cảnh sát, nghe thấy con gái bị Thẩm gia đuổi ra khỏi nhà, còn bị Thẩm Giai Giai thuê người đe dọa, định chụp ảnh khoả thân của con bé.

Câu chuyện qua miệng bà Thẩm lại biến thành Thẩm Giai Giai chỉ đùa giỡn nhẹ nhàng, Lâm Dĩ Mạt mới là kẻ ác. Chỉ với vài từ thôi đã có thể biết được 10 năm nay cô đã sống ở Thẩm gia như thế nào.

Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao Lâm Tự Thu phải tới gặp người nhà họ Thẩm.

Chỉ khi nhìn tận mắt, nghe tận tai, anh mới có cái nhìn thực tế nhất. Biết cuộc sống của cục cưng sau khi anh mất tích càng tệ thì tâm trạng của Lâm Tự Thu càng kém hơn.

Anh đang đứng giữa cán cân của "bình tĩnh" và "điên cuồng", mà lời nói của bà Thẩm đã thành công làm cán cân nghiêng về phía "điên cuồng".

Dù vậy, nụ cười trên mặt Lâm Tự Thu vẫn tươi như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào. Anh buông tay con gái, mười ngón tay đan nhau đặt trên đầu gối, ánh mắt rơi vào gương mặt đầy nếp nhăn nhưng chẳng có chút từ ái gì của bà Thẩm, thật là một khuôn mặt làm cho người ta muốn nôn mửa.

Bây giờ Lâm Tự Thu quả thật không thể sử dụng ( dù chỉ một chút xíu) linh lực, một khi sửa dụng, thân thể sẽ mất sự cân bằng và hoàn toàn sụp đổ, không còn thân xác, nguyên thần yếu ớt cũng sẽ tiêu tán trong thời gian ngắn.

Đó không phải là kết quả mà anh mong muốn, vì con gái, Lâm Tự Thu phải giữ gìn cơ thể tiều tụy này.

Khi bà Thẩm đối diện với ánh mắt của Lâm Tự Thu lại cảm thấy không thoải mái một cách khó hiểu, theo bản năng rụt rụt cổ, sau đó cao giọng nói:

"Tôi nói thật đấy! Hỏi thử xem làm gì có cô chị nào chỉ vì em gái đùa một chút mà nhẫn tâm đưa em gái vào trại giáo dưỡng chứ?!"

Lâm Tự Thu dùng ngón trỏ gõ nhẹ một cái, tò mò hỏi: "Đùa giỡn thế nào?"

Bà Thẩm lại không muốn nhiều lời: "Tóm lại, chính là một chuyện rất nhỏ, Thẩm gia chúng tôi nuôi lớn nó, cũng không mong nó báo đáp cái gì, một đứa con gái còn nhỏ tuổi lại có lòng dạ ác độc như vậy, chẳng có tí tình yêu thương em gái nào, quả thật là…"

"Tú Xuân.

"Câu nói tiếp theo của bà ta bị Thẩm Sùng Hoa cắt ngang. Thẩm Sùng Hoa cũng bước xuống giường, càng nằm ông ta càng thấy bất an, cân nhắc kỹ rồi ngắt lời vợ mình. Thấy Thẩm Sùng Hoa xuống giường, bà Thẩm mới không cam lòng mà ngậm miệng, vội vàng đi qua đỡ."Cậu Lâm, chuyện của hai đứa nhỏ cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi, không cần phải moi ra mổ xẻ nữa." Ông ta nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt đang an tĩnh nghe, nói: "Nếu cậu đã trở về, thù lao cũng trả, bây giờ Thẩm gia chúng tôi và cậu, cả đứa nhỏ kia nữa, coi như xong."

Bàn tay của bà Thẩm chợt siết chặt.

Không nghe tên Lâm Tự Thu phách lối kia còn đang định tính toán các khoản nợ khác sao!

Xong là xong thế nào!

Lâm Tự Thu búng tay một cái đã có thể lấy ra một viên kim cương hồng chất lượng tốt giá trị cao, nói không chừng còn có những thứ tốt khác nữa, nếu cậu ta muốn tính sổ, vậy thì phải tính cho tốt, phải lột một lớp da của Lâm Tự Thu mới có thể tiêu trừ ác khí mà Lâm Dĩ Mạt mang đến cho cái nhà này.

"Xong rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!