Chương 18: (Vô Đề)

Nói không tò mò là giả.

Hệ thống từng nói với Lâm Dĩ Mạt, nhờ 2 viên linh đan kia, thân thể Lâm Tự Thu hiện tại khó khăn lắm mới giữ được ở trạng thái cân bằng, tuy nhiên, anh không thể sử dụng những năng lực đặc biệt nữa.

Cũng giống như đống cơ quan nội tạng yếu ớt của cô, lần trước ngất xỉu, điểm HP đã bị trừ để duy trì sức khỏe, mà Lâm Dĩ Mạt cũng phải yêu quý cơ thể của mình —— về điểm này, bọn họ đúng thật là cha con ruột.

Lâm Tự Thu đã làm thế nào để khiến sét đánh xuống biệt thự Thẩm gia?

Nhưng có lẽ anh lo lắng câu trả lời sẽ dọa sợ cục cưng của mình, đối mặt với câu hỏi đầy sự nghi ngờ của con gái, anh dùng giọng điệu dỗ con nít mà nói: "Ba ba đã mời Ultraman đến giúp đó."

Beep con mẹ nó Ultraman.

Lâm Dĩ Mạt bị thuyết phục bởi cái lý do ảo diệu này, cũng không hỏi nữa.:)))

Ngày hôm sau, Lâm Tự Thu dẫn cô đến bệnh viện gặp người nhà họ Thẩm.

Lâm 13 và Lâm 3 tuổi thừa biết anh sẽ không cho 2 người đi cùng, vậy nên đi thẳng tới trước mặt con gái, không ngờ con bé vốn không định để họ đi.

1 Lâm Tự Thu là đủ rồi.

Lâm Dĩ Mạt không muốn Lâm 3 tuổi và Lâm 13 bại lộ ở trước mặt người Thẩm gia, cô giả vờ không thấy ánh mắt ngập nước đáng thương của Lâm 3 tuổi và vẻ mặt tức giận của Lâm 13.

Chẳng lẽ sau này luôn phải bị Lâm 23 lấn át sao?

Lâm 3 tuổi bày tỏ mình rất tuyệt vọng.

Lâm 13: … Cậu muốn vẽ hình nộm để xiên chết "chính mình".

Vẫn là bệnh viện tư nhân Lập Hoà – nơi có cổ phần của Thẩm gia.

Nhà họ Thẩm cũng coi như phú thương của thành phố này, vẫn có chút tên tuổi. Biệt thự Thẩm gia bị sét đánh sập giữa ban ngày ban mặt, cả nhà bị chôn vùi, chuyện này náo động đến mức lên luôn bản tin thành phố, các cánh nhà báo phóng viên truyền thông ngửi thấy mùi ngon, tất nhiên muốn thu thập nhiều tin tức hơn.

Trời giáng dị tượng, sét đánh xuống nhà, chẳng lẽ Thẩm gia làm chuyện gì trái lương tâm?

Ăn dưa thôi, đúng là dưa của người có tiền, thơm không thể tả.

Vì vậy, lúc hai cha con đến bệnh viện liền thấy một đám người làm bên phía truyền thông vác máy quay phim bị người của bệnh viện ngăn lại, không cho họ đi vào.

Điều khiến Lâm Dĩ Mạt kinh ngạc chính là, có một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi với chiếc camera trước ngực trong số đó nhìn thấy họ và nhanh chóng chạy về phía này.

"Anh… Anh thật sự là Lâm Tự Thu?!"

Lâm Dĩ Mạt: "???"

Lâm Tự Thu khẽ mỉm cười với người đàn ông nọ, sau đó cúi đầu giải thích với con gái: "Bé cưng, con còn nhớ chú ấy không, chú ấy là Lưu Kiệt Đào."

Người đàn ông tên Lưu Kiệt Đào nhìn về phía Lâm Dĩ Mạt, hít một hơi: "Đây là… Mạt Mạt? Đã lớn như vậy rồi hả?!"

Lâm Dĩ Mạt nhìn người đàn ông với mái tóc có chút thưa thớt, bụng tương đối phì nhiêu nọ, cuối cùng mơ hồ moi ra một ít cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ, hơi chần chờ mà nói: "Chú Lưu?"

"Ừ, là chú."

Lưu Kiệt Đào có chút luống cuống mà chà xát hai tay.

Lâm Dĩ Mạt nhớ ra rồi, bạn bè của Lâm Tự Thu rất nhiều, vì anh làm đủ thể loại việc, mỗi khi đổi công việc sẽ kết thêm bạn mới, Lưu Kiệt Đào là một trong số đó.

Để nuôi con gái yêu quý, Lâm Tự Thu làm rất nhiều việc, công việc nào có thể mang theo cục cưng thì anh sẽ dẫn con bé đi làm cùng.

Tuy hơi rắc rối nhưng Lâm Tự Thu rất vui, có con gái cưng ở bên cạnh, làm việc cũng hăng hái hơn hẳn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!