Chương 16: Hai hợp một

"Mạt Mạt, ba bỉ hát cho con nghe nha?"

Lâm 3 tuổi ngồi xổm dưới chân Lâm Dĩ Mạt, ôm bắp chân của cô, đặt cái đầu đáng yêu của mình lên đùi Lâm Dĩ Mạt, cố gắng thu hút sự chú ý của con gái bằng cách làm nũng bán manh.

Bởi vì Mạt Mạt đã lặng im ngồi trên sô pha được nửa tiếng rồi.

Không có phản ứng.

Lâm 3 tuổi ủ rũ, lắc lắc đầu với Lâm 13.

Lâm 13 phiền não mà đi tới đi lui, cậu không giống Lâm 3 tuổi, thằng nhóc kia chỉ nghĩ rằng tâm trạng con gái không tốt, muốn cố gắng chọc cô vui vẻ. Nhưng Lâm 13 biết, Mạt Mạt là lo lắng cho tên Lâm Tự Thu to xác đang nằm bất tỉnh trên giường kia.

Đều là ba ba, đến tận bây giờ Mạt Mạt vẫn chưa từng gọi cậu là ba lần nào.

Trái tim Lâm 13 như thể bị ngâm trong bình giấm, chua đến phát đau, cơ mà trạng thái của tên Lâm Tự Thu điên khùng kia quả thật không ổn. Con gái để ý Lâm Tự Thu trưởng thành như vậy, nếu như xảy ra chuyện gì thật thì Mạt Mạt là người đau lòng nhất.

Lâm 13 không muốn nhìn thấy con gái buồn.

Cậu hiểu rất rõ rằng việc đưa Lâm Tự Thu đến bệnh viện là vô ích.

Dù Lâm 13 muốn giúp cũng không biết nên giúp thế nào.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Cậu đi mở cửa.

Một thanh niên bảnh trai khẽ khịt mũi: "Hôm nay không nấu món gì ngon à?"

À, là tên tiểu bạch kiểm ở đối diện – cái người lúc nào trở về cũng chạy tới ăn chùa uống chùa.

"Không.

"Lâm 13 đáp cộc lốc. Ý ngầm: Mau chóng lăn về nhà mình đi."Ây chà, tâm tình không tốt hở?" Hứa Tri Ngô như thể không nhìn thấy vẻ mặt đầy cự tuyệt của cậu, tiếp tục nói: "Có khi tôi có thể giúp tâm trạng anh tốt hơn đấy ~"

Lâm 13 muốn đóng cửa, còn chưa kịp hành động thì Lâm Dĩ Mạt ngồi trên sô pha đã đứng dậy: "Thầy Hứa, em có chuyện muốn hỏi ý anh.

"Hứa Tri Ngô nháy mắt với Lâm 13 đang đen mặt, nghênh ngang đi vào phòng. Lâm Dĩ Mạt tàn nhẫn đẩy cả 2 Lâm Tự Thu đến phòng bếp làm bữa tối, còn dặn phải nấu món mà Hứa Tri Ngô thích."Ngoan.

"Cô xoa đầu từng người một. Lâm 3 tuổi lập tức vui mừng hớn hở, ôm mặt:"Mạt Mạt sờ đầu bé rồi."

Lâm 13 bị sự ngu ngốc của bé chọc tức: "Vui vẻ cái quái gì, chúng ta là ba ba, nhưng Mạt Mạt lại coi chúng ta như trẻ con đấy."

Lâm 3 tuổi ngoẹo đầu, khó hiểu mà nói: "Chúng ta đúng là trẻ con mà."

"Đừng có gộp cả tao vào.

"Lâm 13 tức tối mặc tạp dề, vừa nấu cơm vừa dỏng tai lên nghe âm thanh phát ra từ phòng khách. Cậu nghe thấy Mạt Mạt hỏi Hứa Tri Ngô:"Thầy Hứa, anh có biết tâm ma là gì không?"

"Sao đột nhiên lại muốn hỏi cái này?" Anh ngồi đối diện Lâm Dĩ Mạt, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua phòng ngủ: "Đó là một loại khảo nghiệm mà người tu đạo sẽ gặp phải."

"Cực kì nguy hiểm sao?"

"Cũng không đến mức đấy." Hứa Tri Ngô chân dài, khiến chiếc ghế anh đang ngồi trông nhỏ hơn:

"Nói thế này đi, em có thể coi tâm ma như một cơn ác mộng, nó luôn tồn tại, ảnh hưởng đến tâm trí của em. Tuy hơi đáng ghét một chút, nhưng chỉ cần em không để ý nó, nó sẽ không thể làm gì được."

Lâm Dĩ Mạt truy hỏi: "Có cách nào để loại bỏ nó không ạ?"

Khoảng thời gian cô trầm tư trên sô pha thật ra là đang nghe hệ thống phổ cập kiến thức về tu chân giới để hiểu về tình trạng bây giờ của Lâm Tự Thu hơn. Hệ thống còn khoanh tròn 1 đoạn trong tiểu thuyết dựa theo tình trạng ấy, có vẻ đó chính là những gì Lâm Tự Thu đã trải qua trước khi trở về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!