Bốn tên mặc đồ đen nhìn thanh niên đang lại gần, trong lúc nhất thời, lòng bàn chân đột nhiên bắn lên một luồng khí lạnh.
Họ cũng không phải là côn đồ bình thường mà là "xã hội đen" chân chính, hai tay đã từng nhuốm máu rồi. Họ đã nhìn chằm chằm Lâm Dĩ Mạt 2 ngày. Sở dĩ chọn hôm nay ra tay là vì, thứ nhất – cô ở một mình, thứ hai – rất ít người ở ngoài đường giờ này.
Ở đây lại còn không có camera an ninh, có thể bắt người mà không bị ai để ý.
Nhưng không ngờ con nhỏ trông mỏng manh yếu ớt kia lại có sức lực mạnh kì dị đến như vậy, khiến bọn họ không thể mang nó đi một cách nhanh gọn lẹ được. Ngay lúc đó, một người đàn ông đột ngột xuất hiện.
Đột ngột thật sự.
Bọn họ có 4 người, dù đang đuổi bắt Lâm Dĩ Mạt nhưng vẫn chú ý xung quanh, cấp trên nói phải xử lý sạch sẽ, không được để lại bất cứ dấu vết gì, là dân chuyên nghiệp thì nên mắt nhìn sáu phương, tai nghe tám hướng.
Thanh niên xuất hiện quá đột ngột, còn tỏ vẻ quen biết Lâm Dĩ Mạt, kinh nghiệm hành tẩu nhiều năm khiến họ theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm. Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của thanh niên, bọn họ lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Anh ta trông quá trẻ.
Nhiều nhất cũng tầm 20 thôi.
Cao thì có cao thật, nước da trắng theo kiểu ốm yếu tái nhợt, trên mặt còn treo nụ cười, xem ra là cái loại người dịu dàng hiền lành, đấm cái là ngất, không có tí đe doạ nào cả.
"Bây giờ làm sao?"
"Bắt cả hai, lên!"
Ngay sau đó, bọn họ kinh hoàng khi phát hiện cơ thể mình không động đậy được.
Điều càng đáng sợ hơn là, ý thức của họ dường như bị đóng băng, mà thứ bọn họ nhìn thấy trước đó chính là ý cười quỷ dị hiện lên trong mắt thanh niên ốm yếu.
Kì lạ đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi.
Bọn họ không thể suy nghĩ nhưng vẫn nghe được âm thanh, một bàn tay nõn nà như cổ ngọc lướt qua trước mắt tên áo đen cường tráng nhất. Chờ đến lúc chân rời khỏi mặt đất, hít thở không thông, hắn ta mới nhận ra mình đang bị cái tay nhìn có vẻ mong manh yếu ớt kia bóp cổ rồi nhấc bổng lên.
Trong mắt tên đó lộ ra kinh hãi, chợt nghe thấy thanh niên than thở một tiếng: "Haiz, thật là yếu ớt…
"Những ngón tay siết chặt từng chút một, người mặc áo đen có thể nghe được tiếng xương của mình kêu răng rắc như đang vỡ vụn ra thành từng mảnh. Hắn ta sẽ chết. Hắn ta chắc chắn sẽ chết."Ông sắp bóp chết ổng rồi đó!
"Làn gió nhẹ kia vẫn quanh quẩn bên người Lâm Dĩ Mạt, cô cuối cùng cũng định thần lại, nhìn thấy hốc mắt của tên áo đen ứ máu, cả khuôn mặt nghẹn khí đỏ như quả cà chua, cổ sắp bị bóp đến biến dạng, Lâm Dĩ Mạt kêu lên một tiếng. Lâm Tự Thu nhanh chóng buông tay ra, người mặc áo đen té xuống đất, cuộn tròn cơ thể trong đau đớn, không phát ra được một âm thanh nào. Hình ảnh vô cùng quỷ dị."Xin lỗi cục cưng, làm con sợ rồi." Khi Lâm Tự Thu xoay người lại, độ cong của khoé miệng không hề thay đổi chút nào, vẻ mặt vẫn y hệt lúc nãy, nhưng khí chất toát ra lại khác hẳn khi bóp cổ tên xã hội đen.
Vừa nãy: Ma quỷ nơi địa ngục.
Bây giờ: Dịu dàng dễ gần.
Anh tiến lên một bước, liền thấy con gái lùi về sau một bước, trên mặt dường như không có biểu cảm gì, hoặc có thể là sốc đến mức ngơ ngác.
Lâm Tự Thu dừng bước, ánh mắt tham luyến dừng lại ở trên mặt Lâm Dĩ Mạt, cảm xúc phức tạp dâng trào dưới đáy mắt, tơ máu ở mép đồng tử dần dần biến mất, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, là ba ba đây."
"Ba ba trở về rồi."
Bây giờ Lâm Dĩ Mạt rất bình tĩnh.
Một lần lạ hai lần quen, đã đến lần thứ 3 rồi mà còn sốc thì cũng hơi giả trân.
Được rồi, thật ra cô vẫn có chút sốc.
Sau khi Lâm 13 trở lại, Lâm Dĩ Mạt từng suy đoán qua, nếu Lâm Tự Thu bản con nít và thiếu niên trở về rồi, vậy sau này Lâm Tự Thu bản trưởng thành có xuất hiện không?
Theo lời Lâm 3 tuổi và Lâm 13 đã nói, hai người họ là trở về cùng một ngày, nếu như có Lâm Tự Thu lớn hơn thì lẽ ra ổng phải đến tìm cô từ đời nảo đời nao rồi. Lâu như thế mà còn chưa thấy mặt đâu, chứng tỏ không có Lâm Tự Thu bản trưởng thành.
Vậy nên, Lâm Dĩ Mạt đã quăng suy nghĩ đó vào thùng rác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!