Chương 12: Hai ba ba đi cướp ngân hàng rồi?

Đối diện với khuôn mặt có đôi mắt chân mày y hệt mình, Lâm Dĩ Mạt cuối cùng vẫn không xuống tay được.

Lỡ bị trời phạt thì sao.

Cô nhìn thời gian một chút, đã hơn 9 giờ rồi, sắp phải đến quán net làm việc.

"Ký chủ, cô nên nghỉ ngơi.

"Điểm HP hiện tại: 200 điểm (ngày) Lâm Dĩ Mạt lập tức xù lông."Chuyện gì vậy? Không phải là 260 sao!

"Buổi sáng thức dậy cô còn cố ý nhìn lại mà. ——"Sử dụng tinh thần lực quá độ hay dầm mưa đều sẽ tăng thêm gánh nặng cho cơ quan nội tạng vốn đã chẳng khoẻ mạnh mấy của ký chủ. Để loại bỏ tác động và giữ cho sức khỏe của cô ở trạng thái cơ bản, trừ 60 điểm ~"

Không thể tức giận, sẽ tổn hại sức khỏe.

Chỉ có 60 điểm thôi mà, kiếm lại là được.

Nhưng mình phải làm mấy nhiệm vụ mới lấy được 100 điểm, vèo cái bị trừ mất 60.

Lòng cô đang rỉ máu đây này.

Lâm Dĩ Mạt hung ác trợn mắt lên nhìn Lâm 13, đi vô phòng ngủ nhét Lâm 3 tuổi ở trên giường vào trong ngực cậu rồi đẩy họ ra ngoài, đóng cửa khóa trái.

Mấy ông bố này đến đây có ích gì chứ!

Đã vô dụng thì chớ, còn hại cô bị trừ điểm HP!

Lâm Dĩ Mạt gọi điện cho chủ quán net để xin nghỉ. Chủ quán vốn có chút mất hứng, nhưng nghe cô nói là bị ốm, sốt thì vui vẻ đồng ý, còn dặn dò rằng khỏi bệnh rồi hẵng đi làm.

Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Dĩ Mạt lại nhìn Wechat, luật sư Trình Mộc chấp nhận lời mời kết bạn của cô rồi, có lẽ Hứa Tri Ngô đã nói gì đó với anh ta, Trình Mộc gửi đến một tin nhắn thoại:

"Em gái nhỏ, mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi, không cần phải lo lắng. Về vấn đề tiền bạc, người trưởng thành có nghĩa vụ trợ giúp trẻ vị thành niên, nếu em thấy ngại thì cứ coi như nợ anh một ân tình cũng được."

Đã gửi từ 1 giờ trước.

Lâm Dĩ Mạt nhanh chóng rep lại, bày tỏ lòng biết ơn.

Trình Mộc đáp lại sau vài giây, vẫn là tin nhắn thoại:

"Không cần khách khí, anh muốn hỏi ý kiến của em một chút, bây giờ chuyện của em có hai cách xử lý. Cách một là hoà giải trong im lặng, để Thẩm Giai Giai xin lỗi em và trả một số tiền bồi thường nhất định. Cách hai là đưa con bé vào trại giáo dưỡng một thời gian, em chọn cái nào?"

Lâm Dĩ Mạt không chút do dự trả lời: [ Cách hai ạ. ]

Trình Mộc đáp lại bằng icon .

Lâm Dĩ Mạt không làm phiền người ta nữa, thấy quần áo mình vừa nhăn vừa ẩm thì nhanh tay lấy đồ ngủ, mở cửa phòng tắm đi rửa mặt.

Cửa vừa mở, thu hoạch được 4 con mắt to tròn đáng thương.

2 Lâm Tự Thu 1 lớn 1 nhỏ an an tĩnh tĩnh ngồi ở trên sô pha, nghe tiếng cửa mở liền đồng loạt quay đầu sang nhìn.

Đôi mắt của đứa nhỏ còn hơi ươn ướt.

Lúc bị Lâm Dĩ Mạt nhét vào người Lâm 13 thì Lâm 3 tuổi đã tỉnh rồi, nhưng nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên cả hai đều ngầm hiểu, vô cùng khôn khéo mà im lặng.

"…

"Lâm Dĩ Mạt vô tình thu hồi tầm mắt, vào phòng tắm tắm rửa. Xem ra họ ở chung rất tốt. Thật đúng dịp, vậy cứ để Lâm Tự Thu tự chăm chính mình đi."Đều tại ông á!" Bị con gái ngó lơ, Lâm 3 tuổi cố nén khóc, dùng sức đẩy Lâm 13 một cái: "Tại ông làm Mạt Mạt bị bệnh, còn làm cho Mạt Mạt không để ý đến tui rùi.

"Bé đã hiểu ra, Lâm 13 là mình khi lớn lên. Lúc 2 Lâm Tự Thu tiếp xúc gần với nhau, giữa 2 tâm hồn xuất hiện một đường nối mờ ảo, không cần giải thích cụ thể ra cũng đủ hiểu: Hắn chính là tôi, tôi chính là hắn. Lâm 13 cực kì ghét bỏ cái thứ động một chút là khóc – Lâm 3 tuổi này. Cậu muốn phản bác, nhưng người bên cạnh nói quá có lý nên Lâm 13 đành phải cáu kỉnh mà mắng"bản thân": "Lại ồn ào nữa thì tao đánh mày đấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!