Chương 7: Cổ tích Archimedes (7)

Gió bấc thổi bay mái tóc ngắn của anh, trông anh hết sức hoạt bát, tuấn tú. Môi anh khẽ mím lại, tuy không cười nhưng rất đẹp mắt. Nhìn từ góc độ của cô, dáng người anh có vẻ cao lớn hơn, đứng dưới nền trời xanh nhạt của mùa đông anh trông chẳng khác một thân cây cao ngất, tinh khôi sáng sủa, tự thành một phong cảnh.

Chân Ái tự đánh giá bản thân mình chưa bao giờ là người hay tò mò, nhưng mấy ngày nay nhiều lần bị khiêu chiến, nên trong giờ phút này, cô tự nhiên rất muốn biết bí mật khiến anh vẫn thảnh thơi là gì.

Cô nhoài người ra cửa sổ, ló đầu hỏi: "Taylor nói dối chỗ nào vậy?"

Ngôn Tố chậm rãi cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt bình thản: "Tự bản thân cô không biết nghĩ à?"

Nếu là cô gái bình thường sẽ xấu hổ đến đỏ mặt tía tai, nhưng Chân Ái chỉ hiểu ý trên mặt chữ, thật sự nghe theo anh, nghiêm túc nhớ lại: "Nhà Taylor rất giàu, nhưng ở trường hình như anh ta rất bình thường..." Anh ta thui thủi một mình, ít giao du với bạn bè, tất cả chỉ để lại ấn tượng đại khái, không biết có đúng hay không.

"Giống như học sinh gia cảnh bình thường." Ngôn Tố bất ngờ tiếp lời cô.

"Anh thấy dáng vẻ của anh ta ở trường rồi à?"

Ngôn Tố hất cằm: "Chiếc xe thể thao Porsche kia chắc chắn sẽ không thể có giấy phép đậu xe ở trường được, khẳng định không phải phương tiện đi học. Xe bảnh chọe như vậy không lái đến trường, anh ta rất khiêm tốn. Điểm này có thể nhìn thấy thông qua cách ăn mặc của anh ta và bố mẹ anh ta."

Chân Ái phối hợp với anh, cố gắng nhớ lại: "Có lần tôi nghe Giang Tâm nói với bạn là rất hâm mộ bạn trai của cô bạn đó giàu có hơn Taylor. Sau đó Giang Tâm ăn mặc rất hở hang, bạn trai không mua quần áo như vậy cho bạn gái mặc để những gã đàn ông khác nhìn đâu."

Ngôn Tố: "Ồ, xuất hiện nguyên nhân gây lộn rồi đây."

"Tại sao Taylor phải giấu gia cảnh với Giang Tâm? Sợ Giang Tâm vì tiền mới quen anh ta à?"

"Ban đầu có lẽ nạn nhân không phải vì tiền, cô xem đi, trong gara nhà anh ta có cả đống cúp, nam sinh hoặt động thể thao cừ trong trường rất nổi tiếng." Nói đến đây, trên mặt Ngôn Tố hiện vẻ không vui, tiếp lời: "Nhưng sau đó thì biến chất rồi."

Chân Ái nhạy cảm bắt được vẻ khác thường của anh, nắm bắt điểm mấu chốt: "Lúc anh học đại học, thể thao có khá không?"

Dưới bầu trời xanh nhạt, gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố có chút ảm đạm, không nói gì nữa.

"À." Chân Ái bừng tỉnh ngộ, ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.

Ngôn Tố: "Khi đó tôi mới mười ba tuổi."

"À." Chân Ái ra vẻ đồng cảm thương hại.

Ngôn Tố: "..."

Chân Ái khẽ cười, mái tóc lòa xòa bị gió thổi phất phơ, cô chuyển đề tài: "Anh ta mua chiếc nhẫn đó à?"

"Phải. Đốt thứ hai ngón tay út bên tay trái của Taylor có một vòng xước da rất mới, là sau khi đeo nhẫn vào vội vàng rút ra nên mới bị xước. Anh ta vẫn cố ôm thùng giấy là vì muốn che vết xước trên tay."

Chân Ái nghe mà sửng sốt, Ngôn Tố quan sát cả những chi tiết này ư? Anh quả thật quá đỉnh.

Jasmine rời khỏi nhà, mọi người lên đường đến địa điểm tiếp theo. Nghi phạm thứ hai là Văn Ba, một người thuộc nhóm mật mã. Anh ta là Hoa kiều, mở cửa hàng truyện tranh ở quảng trường ngay cạnh trường học. Cửa hàng không lớn, bây giờ không phải là giờ tan học, không có khách nào, chỉ có mình anh ta trông cửa hàng.

Vẫn là Jasmine hỏi chuyện. Ngôn Tố không giỏi giao thiệp chính diện với người khác, cứ thế đi qua đi lại giữa giá sách. Chân Ái đi theo anh. Anh bỏ hai tay vào túi áo khoác theo thói quen, lưng thẳng tắp. Cô thấy ánh mắt anh lướt qua từng dãy sách, nhưng trước sau vẫn tự chủ ở mức chuẩn mực, cô hỏi: "Sao anh không xem sách?"

"Không mang găng tay."

Cô hiểu ý anh, chạm vào một quyển sách vô số người đã thuê qua cũng tương đương với nắm tay vô số người rồi.

"Anh từng đọc truyện tranh chưa?"

"Chưa." Anh trả lời dứt khoát. Sau một khoảng im lặng kéo dài, anh mới muộn màng nhận ra trách nhiệm tiếp nối cuộc đối thoại thuộc về phía mình, vô vị hỏi lại: "Còn cô?"

Cô chậm rãi lắc đầu: "Cũng chưa."

Sau đó lại im lặng. Hai người đều không phải là người giỏi giao tiếp. Ngôn Tố cau mày suy tư trong chốc lát, nói thật, những cô gái anh đã từng gặp qua hoặc là tíu tít quá ồn ào, hoặc là nói chuyện không bao giờ có trọng điểm. Nhưng cô gái này rõ ràng rất có hạn độ, không nhiều lời, giọng nói êm dịu, anh nghe không thấy chán hay bài xích.

Vì vậy anh cất lời, tiếp tục tán gẫu: "Hồi nhỏ mơ ước của tôi là làm chủ cửa hàng sách, giải hết tất cả câu đố và mật mã trong sách viết bằng mọi loại ngôn ngữ từ xưa đến nay. Nhưng sau đó mới phát hiện, mật mã không có ở trong sách mà ở trong lòng người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!