Chương 31: Cuộc phiêu lưu đến ngôi nhà kẹo (2)

Dịch giả: Hàn Vũ Phi

"Được." Anh dịu dàng mà kiên định trả lời. "Đời này chỉ cõng một mình em."

Nói xong lại tự giác bổ sung: "Chỉ ôm một mình em, chỉ hôn một mình em, chỉ…" Lời phía sau chưa nói ra tim lại đột ngột đập nhanh, nhưng chẳng phải vì leo lên bậc thang cao cao này.

Đi hết bậc thang dài đằng đẵng, người hầu gái thấy người đã đến đông đủ, bèn ấn chuông cửa. Tiếng chuông không lớn nhưng vang vọng cả toà lâu đài, trong nháy mắt như vang lên trăm nghìn tiếng chuông, lại như ai ném vô số cầu thuỷ tinh vào động sâu ngoằn ngoèo. Tiếng chuông quá quái lạ, mười một người đứng ở cửa ai nấy đều khiếp đảm, vẻ mặt xám ngoét trong đêm mưa gió như một đám ma quỷ.

"Két" một tiếng, cổng lâu đài mở ra, một ánh đèn vàng xuyên thấu màn đêm lạnh băng. Cửa xuất hiện một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm, tóc chải bóng loáng đứng ngược sáng. Ông ta đeo kính gọng vàng, từ kiểu tóc, cách ăn mặc đến lời nói, cử chỉ đều hết sức cầu kỳ: "Tôi đại diện cho chủ nhân lâu đài, hoan nghênh các quý khách đến đây thăm quan."

Ông ta hơi cúi chào, toàn thân trên dưới không có bất kỳ động tác dư thừa nào, cứ như một người máy không có tình cảm.

Không khí lại trở nên kỳ dị, người đàn ông thẳng người lên, vừa lúc một tia chớp xẹt qua, gương mặt nghiêm túc và lạnh tanh của ông ta nhìn rất đáng sợ, cô người mẫu sợ đến mức khẽ hét lên.

Người hầu gái dịu dàng lại yếu ớt giải thích: "Quản gia chúng tôi không bao giờ biểu lộ cảm xúc."

Hoá ra ông ta là quản gia. Mọi người vào nhà, bên trong có lò sưởi ấm áp, trang trí không tính là tráng lệ nhưng cũng vô cùng trang nhã. Căn nhà vốn nên ấm áp nhưng xung quanh đại sảnh rộng lớn lại có mười ba lối hành lang hun hút. Tuy lối nào cũng sáng rực, từng dây nến thắp sáng, nhưng lối nào cũng trông như không có điểm cuối, hai bên chi chít cửa phòng đóng chặt.

Vậy mà Chân Ái không cảm thấy sợ hãi, nhưng còn những người khác, nhất là mấy người phụ nữ vẻ mặt đều hiện lên hai chữ "khiếp đảm".

Quản gia mặt lạnh tanh giới thiệu kỹ lưỡng: "Toà lâu đài này có 30.167 căn phòng, 149 gác xếp, 437 lối hành lang, 28765 cầu thang khác vị trí, còn có 3131 tấm gương và 786 gian phòng bí mật. Vì vậy không có tôi hướng dẫn, tốt nhất mọi người đừng tự nhiên đi thăm quan. Nếu không đi lạc rồi chết đói trong đây, tôi không chịu trách nhiệm đâu."

Người dẫn chương trình nói đùa: "Nói theo ông, trong lau đài này có rất nhiều oan hồn sao."

Quản gia dẫn đường phía trước: "Từ thế chiến thứ hai đến nay, trên hòn đảo này từng chết 1995 người."

Gió lạnh thổi từng cơn.

Quản gia đi về phía trước, thàm thì: "Thế chiến thứ hai, nơi này từng có chiến dịch quy mổ nhỏ, rất nhiều người đã chết."

Mọi người: "...."

Kiểu dí dỏm nhạt nhẽo này có thật sự ổn không?

Tiếng mưa gió bị ngăn ngoài cửa, mọi người đến phòng ăn dùng cơm. Trên đường nhà văn lấy sổ ra, hỏi thăm lịch sử toà lâu đài, nói Từ đầu đến cuối quản gia vẫn hờ hững nhưng hỏi gì đáp nấy.

Hoá ra lâu đài này thuộc về một đôi vợ chồng lánh đời.

Ban đầu chủ nhân lâu đài này là thương nhân giàu có của thế chiến thứ hai, làm giàu bất chính bằng vũ khí gây sát thương diện rộng nào đó, sau khi giải nghệ ông ta đưa vợ đến lâu đài này xây lâu đài. Chủ nhân lâu đài lo lắng vong hồn binh lính chết dưới vũ khí ông ta bán sẽ đến báo thù nên xây lâu đài như mê cung, đâu đâu cũng có bẫy. Nếu vong hồn đến đây, hoặc sẽ bị không khí lạnh lẽo của Bắc Hải đóng băng, hoặc bị luồng không khí trên biển thổi đi, cho dù thỉnh thoảng có vài vong hồn vào được đến lâu đài cũng sẽ lạc hướng.

Từ đó hai vợ chồng cứ sống ru rú trong nhà, chỉ làm bạn với đám người hầu và quản gia trung thành. Hai người họ cả ngày sống trong bất an và nỗi ám ảnh về chiến tranh, chẳng bao lâu sau rời khỏi nhân thế. Con trai của đôi vợ chồng kia không muốn ở đây, liền dọn đi. Chỉ còn con trai quản gia tiếp tục trông chừng giùm chủ nhân lâu dài.

Lại qua vài thập niên, con trai của người quản gia cũng có con, rồi một hôm có vị tiểu thư trẻ tuổi đến lâu đài, nói là cháu gái của phu nhân. Cô ta dẫn vị hôn phu vào đây, vẫn ru rú trong nhà như cặp vợ chồng trước. Không bao lâu sau, đôi vợ chồng này ra biển lại không thấy trở lại nữa. Hơi người trong nơi này quá nhạt, thế nên bị người ngoài đồn đại là lâu đài bị nguyền rủa.

Về sau, lâu đài được chủ nhân mới mua. Chủ nhân mới đã đến một lần, đồng ý để vị quản gia cũ ban đầu tiếp tục phục vụ, cùng đề nghị mở cửa cho tham quan lâu dài, thu hút chút hơi người mới mẻ, thay đổi trạng thái toà lâu đài, còn nói muốn phát triển nó thành thắng cảnh du lịch.

Luật sư nói: "Ý kiến hay, nếu chủ của ông cần hỗ trợ về phương diện pháp luật, có thể tìm tôi. Điều kiện của tôi tốt nhất, cũng giàu kiến thức chuyên môn."

Người dẫn chương trình cười: "Tôi cũng vậy, tôi có thể quảng cáo giúp các vị."

Nữ diễn viên nói giọng nhu mì: "Tôi biết rất nhiều người đầu tư, cũng có thể giúp đỡ."

Mọi người anh một câu tôi một câu, không khí hoà hợp, vui vẻ. Vừa rẽ đã đến phòng ăn, mùi thức ăn trên chiếc bàn hình chữ nhật thơm nức lan toả khắp nơi.

Vừa nhìn, những người vốn nở nụ cười thoáng chốc trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn về phía trước như trông thấy chuyện gì kinh hoàng vượt khỏi phạm vi thừa nhận.

Phía sau hai hàng ghế của chiếc bàn hình chữ nhật có mười một người. Người mẫu, diễn viên, giáo viên mầm non, Chân Ái, Ngôn Tố, luật sư, bác sĩ, võ sĩ quyền anh, nhà văn, người dẫn chương trình, thậm chí là tay đua xe chưa đến. Mỗi người tạo tư thế khác nhau, mặc trang phục giống với người thật. Mười một tượng sáp trông rất sống động nhưng ánh mắt trống rỗng, mặt mày vô cảm.

Ngoài lâu dài sấm sét vang dội, trong lâu đài đèn điện sáng trưng. Quản gia đứng giữa hai hàng tượng sáp, lịch sự gật đầu: "Kính thưa quý khách, đây là quà gặp mặt cậu chủ tôi chuẩn bị cho các vị, hy vọng các vị thích."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!