Trong trí nhớ, bởi vì năng lực quan hệ, Tần Linh và Mục Huyền Cảnh vẫn luôn làm nhiệm vụ cùng nhau, hai người có tính cách bổ sung, khả năng bổ sung cho nhau, bảo vệ nhau trong công việc và ngày càng trở nên hòa hợp.
Có thể nói, cả hai lâu ngày sinh tình, có ấn tượng tốt về nhau.
Nhưng mà vẫn còn khó xử, bởi vì sĩ diện khó chịu trước đây.
Đặc biệt là Mục Huyền Cảnh, ngày nào cũng ở bên cạnh Tần Linh, tỏ ra lạnh lùng đối với người khác., nhưng lại mua đồ ăn cho Tần Linh, xách ba lô cho Tần Linh, biết đưa quần áo cho Tần Linh khi trời lạnh, đưa ô cho Tần Linh vào những ngày mưa, trước mặt có một vũng nước, anh còn có thể bế Tần Linh qua, vì sợ làm bẩn đôi giày trắng đắt tiền của Tần Linh, khiến Tần Linh yêu sạch sẽ không vui.
Có một lần hai người tách ra làm nhiệm vụ, Mục Huyền Cảnh đã mua một balo đặc sản cho Tần Linh, cái từ "Yêu vợ điên cuồng"* trong lúc nhất thời thịnh hành trong toàn bộ bộ ngành, biến Tần Linh trở thành huyền thoại.
Nguyên văn: Sủng thê cuồng ma
Khi Tần Linh đi chơi với người khác, Mục Huyền Cảnh cũng ăn giấm, nhưng chỉ biết ôm mặt nín nhịn, ai nhìn vào cũng sợ.
Những người khác biết tâm tư của họ, nhưng cố tình hai người bọn họ lại không nói bất cứ điều gì, người vây xem nhìn đều sốt ruột thay bọn họ.
Cuối cùng là Tần Linh không nhịn được, nói rõ sự tình, Mục Huyền Cảnh không biết xấu hổ gật đầu nói: "Đồng ý." Tần Linh ngẩn người, con mẹ nó anh đáp ứng nhanh như vậy, nhanh làm gì chứ?!
Sau khi tỉnh lại, Tần Linh liền đứng dậy đạp cửa Mục Huyền Cảnh, đè Mục Huyền Cảnh xuống giường, khó chịu nheo mắt hỏi: "Lúc trước tôi theo đuổi anh thật sao?"
Mục Huyền Cảnh vừa tỉnh lại, rất tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cậu, lười biếng kề đầu sát Tần Linh, "Lại nằm mơ à? Sao em dậy sớm như vậy?"
Tần Linh hơi đỏ mặt, nhéo nhéo mũi của anh, "Anh dậy trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi."
Mục Huyền Cảnh mở mắt ra, mới nhận ra sắc mặt cậu không đúng, ôm sát eo cậu, nhìn cậu biểu tình bất mãn, yêu chiều nói: "Là em làm rõ trước."
Tần Linh giận muốn đánh anh, "Anh trước đây không phải nói như vậy!"
Sắc mặt Mục Huyền Cảnh trở nên nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích: "Làm rõ và tỏ tình đều có ý tương đồng."
"Gặp quỷ cũng gần như vậy! Anh còn dám nói tôi đuổi theo anh trước, tôi thì quên mất anh, khiến tôi như một thứ tra nam, hại tôi áy náy lâu!" Tần Linh định đánh người m, nhưng không ra tay được, bèn tìm một cái gối, kéo qua, đánh vào người Mục Huyền Cảnh.
"Tôi sẽ cho anh một cơ hội nữa, hiện tại anh hỏi tôi, anh thích tôi, hỏi tôi có muốn ở bên anh không!"
Mục Huyền Cảnh kinh ngạc nhìn đôi mắt Tần Linh, kinh hỉ ngồi dậy, "Em lại nhớ ra rồi?"
"Không quan trọng," Tần Linh chỉ xoắn xuýt một vấn đề, "Anh hỏi!"
Ánh mắt Mục Huyền Cảnh khẽ động, nghiêm túc hỏi: "Tần Linh, tôi thích em, ở cùng tôi được không?"
Tần Linh khóe miệng không khống chế được hơi giương lên, hơi thở vốn kẹt cứng trong lòng giờ đây đã dễ dàng hơn rất nhiều, "Vậy phải xem biểu hiện của anh, nếu như biểu hiện không tốt, tôi sẽ không đồng ý."
"Em nhớ ra thật sao?" Mục Huyền Cảnh lo lắng ôm mặt Tần Linh, yêu cầu cậu nhìn vào mắt mình, sự căng thẳng và hưng phấn trong mắt khiến Tần Linh có chút xấu hổ, "Tôi nhớ ra rất nhiều, nhưng tôi không nhớ rốt cuộc tôi mất trí nhớ như thế nào."
"Không cần nhớ ra, chuyện đó không quan trọng." Mục Huyền Cảnh ôm chặt cậu, hưng phấn hôn lên trán một cái, "Những cái đó không cần phải nhớ, nhớ đến cái này là đủ rồi.".
Tần Linh đỏ mặt, cậu có thể hiểu được Mục Huyền Cảnh trong lúc vô tình thân mật với cậu, dù sao trước đây mối quan hệ của bọn họ vốn đã thân thiết, từ trong trí nhớ mà cậu khôi phục lại thì cũng đã rất thân thiết rồi, dù sao thì Mục Huyền Cảnh cũng là một người muộn tao, chuyện gì cũng đợi cậu nói trước, còn chưa tiến hành tới bước kia.
*Muộn tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…
Kinh hỉ vì mất mà lại được khiến Mục Huyền Cảnh hoàn toàn bay cơn buồn ngủ, cứ như vậy ôm Tần Linh thế này, vừa cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể Tần Linh, anh càng ôm chặt hơn, hết lần này đến lần khác hôn cậu, nhìn vừa ngốc vừa chua xót.
Tần Linh bị cái ôm kia làm đau, cậu vỗ nhẹ vào tay Mục Huyền Cảnh, anh mới phát giác buông lỏng ra chút.
Cậu ngày càng tò mò rốt cục đã xảy ra chuyện gì, để cho Mục Huyền Cảnh như thành một người khác, cẩn thận từng li từng tí đi cùng cậu, chỉ sợ cậu sẽ chịu một chút uỷ khuất.
Mục Huyền Cảnh không muốn cậu biết điều gì? Làm thế nào mà cậu bị mất trí nhớ?
Để có được câu trả lời này, Tần Linh một lòng một dạ đều là kiếm tiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!