Chương 46: Anh Ấy Gả Đến Là Tốt Rồi

Sau khi hoán đổi 1/3 trí nhớ, Tần Linh ngủ một giấc, một phần trí nhớ cũng bắt đầu khôi phục.

Điều này bắt đầu với việc Tần Linh và Nhan Khang bước vào bộ ngành.

Người tiếp nhận sắp xếp bọn họ: "Từ phương diện năng lực cá nhân của hai người, hai người tiến vào nhóm sáu đi.

Hiện tại nhóm sáu chỉ có một người, cũng không có đội trưởng."

Nhan Khang hỏi: "Khi làm nhiệm vụ thì nghe ai?"

Nhân viên nói: "Nhóm 6 tự nghe."

Nhan Khang ngẩn ra, Tần Linh chỉ muốn vui mừng, nhóm này quá buồn cười.

Vào lúc này, họ nhìn thấy một người đàn ông từ bảng hiệu nhóm sáu đi xuống cầu thang bộ, mặc đồ đen, không có một chút biểu cảm nào, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đẹp như hoa đào, nhưng khi nhìn người lại không có một tia ấm áp.

Tần Linh đứng ở đầu cầu thang, bị anh nhàn nhạt liếc một cái, lập tức cảm thấy người này nhìn cậu giống như nhìn về phía bậc thang, hoàn toàn không coi cậu là vật sống.

Người này là Mục Huyền Cảnh. 

Nhân viên nhỏ giọng giải thích, "Đây là một người khác trong nhóm sáu.

Khi hai người không có ở đây, anh ta là người duy nhất trong nhóm này."

Tần Linh chớp mắt, đi tới cười nói: "Xin chào, chúng tôi mới tới đây, sau này sẽ cùng nhau hợp tác, xin quan tâm nhiều hơn."

Đối phương hờ hững liếc cậu một cái, đi thẳng tới, không thèm để ý tới cậu.

Tần Linh cũng nhìn thấy trong mắt anh hiện lên một tia ghét bỏ.

Tần Linh được giáo dục tốt khiến cậu không thể trở mặt tại chỗ, nhưng tâm tình đột nhiên trở nên tồi tệ, "Anh ta thực sự khinh thường tôi, cũng không khách sáo chút nào."

Nhân viên vội vàng thuyết phục, "Anh ta từ trước đến nay đều như vậy không biết đi ra từ môn phái nào, ở một mình quen rồi, nhưng là có tài, đặc biệt tốt."

Nhan Khang đang kéo Tần Linh, không vui, "Mặc kệ hắn, chúng ta đi ăn cơm."

Lúc ăn cơm, Tần Linh nhìn thấy bên cạnh Mục Huyền Kinh, xung quanh bàn đều không có người, Tần Linh vốn tưởng rằng tính anh xấu, không ai muốn ở bên cạnh, không ngờ ánh mắt của những người đó nhìn anh không phải là chán ghét mà là sùng bái.

Tần Linh thấy thú vị, người này chính là thần bí.

Sau khi Tần Linh mua đồ ăn xong, cậu trực tiếp đi bộ đến chỗ Mục Huyền Cảnh dùng bữa.

Mục Huyền Cảnh liếc cậu một cái, không nói chuyện, chỉ nghe Tần Linh và Nhan Khang nói lảm nhảm, nhíu mày, sau khi ăn một nửa liền rời đi.

Tần Linh bĩu môi, không liên quan gì đến cậu, do chính anh không ăn, hừ! 

Tóm lại, vừa bắt đầu, hai người đặc biệt không thân thiện.

Sau đó, bộ ngành có một nhiệm vụ, ba người phải thành lập một đội.

Lúc bắt đầu hợp tác, Mục Huyền Cảnh luôn hành động một mình, không hề bàn bạc với bọn họ, đặc biệt không thích Tần Linh, ngồi xe cũng không muốn chờ cậu.

Tần Linh hỏi thẳng: "Tại sao anh lại khinh thường tôi như vậy? Tôi đắc tội anh à?"

Mục Huyền Cảnh ban đầu không muốn để ý đến cậu, khó chịu với câu hỏi của cậu, lạnh lùng nói: "Quá yếu ớt, nói nhiều, kiêng ăn, lười biếng, người như vậy không thể sống bằng nghề này, sớm muộn gì cũng chết, mặc kệ cậu.

"

"Đoè moè!" Tần Linh phun lời thô tục: "Mẹ nó đây nói là tiếng người à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!