Chương 4: Tôi Muốn Giết Chết Một Người

Vương Tử Hoàn sắp khóc, "Ông chủ Tần! Tính mạng của tôi quan trọng! Tôi sẽ bồi thường thủy tinh! Anh buông cô ta ra! Tôi sẽ không kết hôn! Không, tôi sẽ không kết hôn với cô ta!"

Tần Linh liếc mắt, "Đại tỷ, hắn nói hắn không thích phụ nữ, tỷ đừng đánh chủ ý lên hắn nữa, đi nhanh lên đi!"

Khóe miệng Vương Tử Hoàn giật giật, đây là chuyện gì xảy ra vậy! Sao đại sư thấy thế mà không chuồn!

Ma nữ cũng sửng sốt, sau đó sắc mặt càng thêm đáng sợ, lúc này mới tức giận nói: "Nếu ngươi quản việc không đâu, vậy thì chết cùng hắn đi! Đều đáng chết! Đều đáng chết!"

Hệ thống lúc này mới nhắc nhở: "Ông chủ, vị ma nữ này là người quan trọng trong nhiệm vụ nha!"

Tần Linh  tâm tư hơi động, lấy trong túi ra một cây bút chu sa, trên không trung vẽ ra một cái lưới, búng ngón tay, cái lưới màu đỏ son biến thành màu đen bay ra ngoài cửa sổ như lưới đánh cá, ma nữ không ngờ Tần Linh tuổi còn trẻ, linh lực so với mấy lão đại sư nàng từng thấy lại mạnh hơn thấy không xong, lập tức muốn chạy.

Nhưng đáng tiếc nàng chậm một bước liền bị lưới đánh cá che mất lập tức bị quấn thành bánh chưng.

Chiếc lưới này chỉ để bắt ma chứ không có ý làm ma nữ bị thương nên ma nữ chao đảo trong lưới như một con cá lớn. 

Tần Linh ra hiệu với Vương Tử Hoàn, "Đưa cô ấy vào đi."

"Tôi?" Vương Tử Hoàn sắc mặt vẫn trắng bệch, sợ hãi lắc đầu.

Tần Linh động viên cậu ta, "Cậu là đàn ông, dũng cảm lên, không sợ ma, không sợ lạnh."

Vương Tử Hoàn đi ra ngoài, can đảm kéo ma nữ vào, trong lòng vô cùng nghi ngờ Tần Linh không chịu ra ngoài vì sợ lạnh.

Tần Linh quỳ xuống hỏi cô: "Cô chết như thế nào?" 

Ma nữ hung hăng ngẩng đầu lên, nhe răng nghiến lợi cắn người điên cuồng.

Tần Linh vỗ trán, thổi bay oán khí đã che mắt thần trí cô, Tần Linh đem oán khí biến đi, "Cô muốn chết như thế nào thì chết, chết cũng không dễ dàng, cô có ân oán nặng như vậy, nhưng nhân quả không dứt, tôi sẽ buông tha cho cô.

Nhưng cô phải nói cho tôi biết, ai đã hại cô?" " 

Ma nữ lúc này mới khôi phục lại ý thức, căm tức nhìn cậu, có chút không tin. 

Tần Linh cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cậu quá sạch sẽ, sạch sẽ không có một tia dục vọng, ma nữ nhìn chằm chằm con mắt của cậu, nhìn một hồi lâu, từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ, "Vương Chính Cát!"

Vương Tử Hoàn sởn cả tóc gáy tại chỗ, không quan tâm sợ hãi, tức giận hỏi: "Hắn giết ngươi, ngươi tại sao lại giết gia đình ta!"

Tần Linh thở dài kéo theo một tia oán hận từ ma nữ, "Đừng trách cô ấy, có người lấy gia đình của cậu thay thế, thay đổi số mệnh của người kia đổi với gia đình cậu đó.

Cô ấy vì thần trí oán hận mà đến tìm nhà cậu báo thù.

"

Vương Tử Hoàn ngẩn ra, cái gì? 

Tần Linh thu lưới, "Cô có thể trả thù người đã hại cô, nhân quả báo ứng, tôi sẽ không quản..

Đừng động vào người không hại cô, nếu không giây sau tôi sẽ biết.

Nếu không muốn  hồn phi phách tán, đừng làm tổn thương những người vô tội, đi thôi.

Con ma nữ nhìn cậu thật sâu và lơ lửng bay ra khỏi cửa sổ.

Ai sẽ làm chuyện như đổi mệnh như vậy, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết.

Vương Tử Hoàn mặt đỏ bừng tức giận, cậu muốn cùng ông lão Vương Chính Cát muốn đánh nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!