Chương 7: Thu Hoạch Và Mê Hoặc

Vì hít phải sương mù màu hồng nhạt quanh đấy, tay chân Lucien nhũn ra, đầu giật liên tục, trong mắt lúc hiện lên cảnh chiến đấu giữa Correa với Howson, lúc là Correa với con chuột to lớn, được một lúc lại quay lại cảnh hai người chém giết lẫn nhau, như là ảo giác và hiện thực chồng lên nhau.

Khoan đã, ảo giác?!

Lucien vừa nghĩ tới liền suy đoán được đại khái mọi chuyện trong lòng, tập trung tinh thần nhìn cảnh tượng trước mặt thay đổi lại như cũ, Correa liều mạng chiến đấu với Howson, trên người bọn họ chi chít những vết thương, máu tươi chảy ra như mưa, động tác của cả hai chậm dần rồi ngừng hẳn tựa như đã tới giới hạn sức mạnh của họ.

"Chẳng lẽ do tác dụng của máu trong cơ thể lũ chuột mắt đỏ hay là máu của chúng đã được cái cây này hấp thu chuyển hóa mới khiến người ta gặp phải ảo giác nhỉ? Thực sự là một cái bẫy pháp thuật khéo léo mà."

Rốt cuộc Lucien cũng hiểu rõ mọi chuyện, dù Howson mất tích hay Gary đột nhiên tấn công đều là ảnh hưởng của ảo giác. Mà ảnh hưởng này nhiều khả năng bắt đầu từ khi đánh chết con chuột mắt đỏ đầu tiên tạo ra, hoàn toàn giấu kín mọi giác quan nên rất khó nhận biết được.

Chỉ có Lucien nhờ được Thánh quang hộ thuẫn bảo vệ cũng như tinh thần của anh có tiến bộ nên mới thoát được khỏi ảo giác.

Vừa nãy, thánh huy của Chân lý bắn ra Thánh quang đả kích không chỉ khiến tay phải và vai của Gary hóa thành không khí mà còn bắn xuyên lên trúng tảng đá ở phía trên căn phòng bí mật tạo ra một cái lỗ lớn, đá vụn rơi xuống như mưa khiến gian phòng bí mật trông như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Đá vụn và tro bụi dày đặc bao phủ màn sương mù màu hồng nhạt để cho Lucien khôi phục được chút sức lực.

Lucien không biết phía sau có còn những cạm bẫy pháp thuật liên hoàn nào nữa không, nên dù lúc này đã tạm thời an toàn anh cũng không dám thả lỏng tinh thần mà nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.

Thánh huy của Chân lý không thể kích hoạt ra được sức mạnh của thần nào trừ hai thuật Quang lượng, chỗ dựa lớn nhất của anh đã không còn nữa, thậm chí sức mạnh của bản thân cũng bị sương mù màu hồng nhạt gây tê liệt đến không còn lại chút gì rồi.

Bỗng nhiên Lucien nghĩ tới cái cây kỳ quái đang đung đưa do đá vụn rơi xuống kia.

"Trừ chuyện chế tạo ảo giác ra thì cái cây đó còn năng lực nào nữa không nhỉ?" Lucien lập tức bừng tỉnh, cố gắng chống tay chống chân đứng lên đi tới chỗ cái cây kỳ quái kia.

Hai chân anh lảo đảo bước đi một cách chậm chạp, mấy lần ngã xuống đống đá vụn gây ra vô vàn những vết thương trên khắp cơ thể, đau buốt, thậm chí có mấy chỗ chảy máu tươi đầm đìa.

A. Lucien hít một hơi sâu cố nhịn nỗi đau thể xác, nhờ cơn đau từ vết thương truyền tới để tỉnh táo đầu óc cũng như khôi phục lại sức lực, bước đi một cách khó nhọc đến bên cạnh cái cây kỳ quái kia.

Trải qua chuyện lần này, Lucien đã bớt đi mấy phần ngây ngô và ngờ nghệch. Tới bên cạnh cái cây, anh nín thở chạm tay phải lên thân cây.

Bàn tay Lucien cảm nhận được những mạch đập đang đập, tựa như dòng máu đang chảy trong người, anh cảm thấy không phải mình đang nắm một cái cây mà là một sinh vật đang sống.

Anh đột nhiên kéo cái cây qua một bên.

A!

Những cành lá trên cái cây kỳ lạ này thoáng co lại, phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai như người sắp chết.

Kéo nhẹ nhưng cái cây vẫn không đứt, Lucien tiếp tục kéo mạnh hơn, cái cây kia vừa phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa chìa cành ra quấn lấy người anh.

Da anh truyền đến một cảm giác ướt nhẹp, trơn trượt khó chịu như có vô vàn những chiếc xúc tua đâm tới lên người, Lucien cố gắng nhịn nỗi sợ hãi trong lòng, ra sức kéo cái cây.

Ô…

Tiếng khóc im bặt, chất lỏng màu đỏ nhạt từ trong cái cây văng lên ngực Lucien, mùi máu tanh xông lên mũi khiến chân tay anh mềm nhũn, chỉ có thể dựa người lên bức tường đá cạnh đó để khỏi bị ngã nhào xuống đất.

Gốc cây bị Lucien kéo thành hai đoạn, không khí xung quanh cùng sương mù màu hồng ngày càng nồng nặc, gần như ngưng tụ lại thành dạng lỏng.

Ở gần đó, ba quyển sách kỳ lạ đang sáng lấp lánh trên tủ sách bị sương mù màu hồng nhạt ăn mòn dần, từ tờ đầu tiên cho đến tờ cuối cùng đã biến mất chỉ trong ba giây ngắn ngủi, nhanh đến mức Lucien ở ngay cạnh đấy không kịp xem tên cuốn sách là gì.

Tất nhiên, với tình hình sức khỏe hiện tại của Lucien thì anh muốn bước đi một bước cũng khó chứ nói gì đến việc ngăn cản chuyện đấy.

Tủ sách rỗng tuếch nhưng điều kỳ lạ là trừ chỗ đặt ba quyển sách kia ra thì những chỗ còn lại đều không xuất hiện tình trạng bị ăn mòn.

Sau mấy phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Lucien đã biết được nguyên nhân:

"Hóa ra đây lại là một cạm bẫy pháp thuật khác, sau khi sương mù màu hồng nhạt kia đạt tới một trình độ nhất định thì cạm bẫy pháp thuật ở trong ba quyển sách kia sẽ được kích hoạt chế độ thiêu hủy tự động để kẻ địch không thể lấy được chúng."

"Thật là uổng mấy quyển bút ký về ma pháp này mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!