Chương 6: Bất Ngờ

Cả Lucien, Gary lẫn Correa đều không hề nghe thấy tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết hoặc tiếng Howson bỏ đi.

Một người hầu kỵ sĩ cấp cao cơ thể cường tráng lại ít nói, thực lực mạnh mẽ như Howson sao có thể biến mất mà không có bất kỳ tiếng động gì như thế được?!

Cảm giác lạnh lẽo toát từ lòng bàn chân nhanh chóng lan ra toàn thân, Lucien bắt đầu thở một cách nặng nề.

Nắm thật chặt kiếm ánh sáng, Lucien nhanh chóng quay người ra sau.

Ở trên một vách tường nào đấy trong đường nước ngầm, màu rêu xanh tỏa ra ánh sáng nhạt lập lòe không có một bóng người càng khiến chúng trở nên càng quỷ dị.

Đột nhiên vang lên tiếng hét thảm, Lucien liền căng thẳng theo bản năng quay lại đằng sau một lần nữa.

Một con chuột có thân hình to lớn như con người hất Correa ngã nhào xuống đất, móng vuốt sắc nhọn của nó phá tan tỏa tử giáp đâm lên vai anh ta, máu tươi chảy ra ròng ròng nhuộm đỏ cả mảnh giáp bạc, đôi mắt đỏ bừng ma quái của nó như đang biểu thị sự coi thường.

Nó há to miệng ra, hai hàm răng kinh khủng khiến người ta mới nhìn liền phát khiếp cắn xuống đúng ngay mũi trường kiếm Correa đang đâm tới.

Bản thân là một người hầu kỵ sĩ cấp cao, ở thời điểm nguy hiểm nhất, Correa đã thực hiện một chiêu kiếm thuật tiêu chuẩn nhất để cứu tính mạng của anh ta.

Bên cạnh đó, anh ta giơ tay trái cầm tấm khiên đấm thẳng tới bụng con chuột lớn kia.

Với Lucien, dù lúc này anh cũng cảm thấy rất sợ hãi nhưng dù sao, cái này còn dễ chịu hơn so với việc bản thân hoang mang không biết gì.

Việc một con chuột mắt đỏ lớn như con người lặng im không một tiếng động mà xuất hiện anh còn cảm thấy dễ tiếp nhận hơn là chuyện ai đó đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.

Hít sâu một hơi, Lucien nhanh chóng chém thanh kiếm ánh sáng lên con chuột kia để giải cứu Correa.

Thế nhưng lúc này, sau lưng Lucien đột nhiên phát ra tiếng hét trầm thấp tựa như tiếng dã thú gầm gừ.

"Gary cũng xảy ra chuyện rồi sao?"

Lucien đang nghĩ tới Gary thì đột nhiên lưng anh bị một thanh trường kiếm kỵ sĩ chém lên.

Màn sáng trắng nhạt tỏa ra từ Thánh quang hộ thuẫn lay động dữ dội, thoáng một cái đã ảm đạm đi rất nhiều. Cùng lúc đấy, do lưng Lucien trúng phải một chiêu mạnh mẽ này mà ngã loạng choạng tới trước.

Thanh trường kiếm kỵ sĩ liên tiếp chém tới khiến Lucien không thể giữ được thăng bằng nên anh không thể đưa thanh kiếm ánh sáng lên đỡ được, càng không thể tập trung tinh thần sờ nhẹ lên Thánh huy để sử dụng thần chú kích hoạt sức mạnh của thần được.

Lucien né một cách hoảng loạn, trong lòng vừa sợ vừa khó hiểu:

"Sao đột nhiên Gary lại tấn công mình?"

Vũ khí tấn công là trường kiếm kỵ sĩ, lại chém từ đằng sau tới, nếu như không phải là Gary thì chỉ một khả năng là anh ta đã chết rồi.

Tiết tấu chém tới của thanh trường kiếm kỵ sĩ rất chặt chẽ khiến Lucien không có cơ hội để giữ thăng bằng cho cơ thể, anh loạng choạng né tới né lui trong căn phòng bí mật này.

Sau khi Lucien liên tục bị chém trúng, phát hiện ra bản thân không bị chút thương tích nào thì dần bình tĩnh lại, anh tự nhủ bản thân có Thánh quang hộ thuẫn thì cần gì phải giữ thăng bằng để đánh giáp lá cà nữa.

Ý nghĩ chợt lóe lên, khi trường kiếm kỵ sĩ chém tới lần nữa thì Lucien chúi người lăn một vòng trên nền đất, tay trái nắm chặt Thánh huy đã chuẩn bị trước đó.

Lúc này, cuối cùng Lucien cũng biết người đánh lén anh là ai.

Quả thật là Gary, một Gary luôn nghiêm nghị và bình tĩnh.

Thế nhưng lúc này cơ thịt trên mặt anh ta đã vặn vẹo, hai mắt đỏ ngầu, trông rất giống dã thú đã đói khát lâu ngày.

"Chẳng lẽ chất độc của lũ chuột mắt đỏ chưa bị tiêu trừ triệt để, hơn nữa lại có thể khiến người ta mất đi lý trí, trở thành một con dã thú khát máu sao?"

Lucien thấy bộ dạng của Gary như thế liền nảy ra suy nghĩ này.

"Vậy sao mình lại không bị như anh ta, không cảm thấy chút khác thường nào nhỉ?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!