Chương 4: Con Mắt Màu Đỏ

Benjamin nhìn Lucien một chút rồi khoan thai bước tới trước căn nhà tồi tàn của nữ phù thủy, cất giọng bình thản mà trầm thấp nói:

"Phù thủy là kẻ tà ác luôn thích đùa giỡn tinh thần cùng tri giác của mọi người, đặc biệt là vào buổi tối dưới ánh trăng bạc này. Chẳng qua nữ phù thủy kia còn chưa có được sức mạnh bóng tối thật sự nên ma pháp của cô ta thường chỉ có thể gây ảnh hưởng tới một hai người mà thôi."

Mới đầu Lucien nghe còn chưa hiểu cái gì cả, phải đến khi Bejamin nói xong, anh mới hiểu tại sao chỉ có một mình anh nghe được tiếng khóc kia còn những người dân ở quanh đấy lại cứ ngủ say, dù bị đánh thức, cẩn thận lắng nghe cũng không phát hiện ra được.

Không để cho Lucien có cơ hội nói chen vào, Benjamin dang hai bàn tay đang mang găng tay trắng noãn của mình ra rồi nói:

"Mà ta và bốn vị thủ vệ giáo đường đây đã được Chúa ban cho ân huệ nên mới có thể nghe được âm thanh tà ác này."

Sau khi nghe xong, bốn vị thủ vệ giáo đường đồng loạt bước tới một bước, lập tức vẽ hình thập tự trước ngực rồi hô to:

"Chỉ có chân lý là tồn tại mãi mãi."

Tiếng hô to vang lên khiến cho tinh thần mọi người xung quanh thoáng trở nên hưng phấn.

Những người dân nghèo đứng bên dưới cũng lẩm nhẩm cầu khẩn:

"Chỉ có chân lý là tồn tại mãi mãi."

Sau đó bọn họ xì xào bàn tán:

"Đây là sức mạnh của thần linh, đúng là mục sư tôn quý có khác."

Trong tiếng ca ngợi hoan hô của người dân bên dưới, Benjamin nghiêm trang vẽ lên không trung một đường vòng cung, mở từ từ đôi bàn tay đang mang găng ra, miệng thì thầm âm tiết quái lạ: Mạt tác.

Khi âm tiết ngắn gọn kia mới kết thúc, căn nhà tồi tàn của nữ phù thủy được bịt kín bởi một tầng ánh sáng nhạt, tựa như những vầng hào quang được ánh trăng màu bạc trên trời chiếu xuống.

Trong màn sáng nhạt kia, trên một góc tường ngăn cách giữa nhà Lucien và nhà nữ phù thủy hiện ra hình thù của một cái cửa động trông khá là yêu dị có màu đỏ như máu.

Dưới tác dụng của sức mạnh cảm hóa của thần và câu thần chú thần bí kỳ lạ, Lucien và những người dân nghèo quanh đấy đều cảm thấy chấn động, trong lòng thấp thỏm không yên. Những người dân nghèo này mặc dù có sợ hãi nhưng phần lớn lại là say mê, còn Lucien là cảm xúc sợ hãi xen lẫn trông mong sâu sắc.

Bejamin rút hai tay lại rồi ra lệnh cho người thủ vệ đứng trước mặt mình:

"Gary, đó là cánh cửa bí mật nên không có cái bẫy pháp thuật nào đâu, các cậu tới mở nó ra đi."

Gary khẽ ưỡn ngực, những tiếng leng keng phát ra từ tỏa tử giáp mà anh ta đang mặc trên người:

"Tuân lệnh, thưa ngài Benjamin."

Lúc Gary và một vị thủ vệ khác đi qua bên cạnh Lucien, anh nghe được tiếng mắng thầm của Benjamin:

"Những tên điên của Sở Tài Phán kia đúng là phách lối, ta dùng"Trinh trắc ma pháp hãm tịnh

"thì không thể học một ít"Trinh trắc mật môn

"được sao? Hừ, chỉ vì đối phương mới là học đồ của ma pháp mà có thể sơ ý như thế được sao?"

Có sứa mạnh của thần dẫn bước, bằng những cơ bắp mạnh mẽ của Gary, bức tường kia nhanh chóng đổ sập xuống sau hai ba cú đẩy.

Tiếp theo, một vị thủ vệ khác rút trường kiếm ra, rống to một tiếng rồi chém mạnh xuống khiến cho cơ quan ở chỗ đấy bị nứt làm đôi lộ ra cửa động chân thực.

Cửa động không lớn, chỉ đủ để một người đi vào, gió thổi qua từ cửa động truyền đến một mùi tanh nồng. Benjamin khẽ nhíu mày, lấy tay phải che miệng lại, còn Lucien thì sém chút nửa đã nôn mửa, anh không khống chế được mà lùi ra sau hai bước.

Gary quan sát cửa động thật kỹ rồi nói:

"Ngài Benjamin, đường hầm bí mật này này dẫn tới đường nước ngầm."

Benjamiu nhíu đôi mày màu vàng nhìn Gary, che miệng nói một cách khó chịu: Cậu chắc chắn chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!