Chương 3: Đêm Khuya

Lucien đã xuyên không rồi nên chuyện trong đầu mình xuất hiện thêm một cái thư viện cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ hay khó chấp nhận lắm. Thế nhưng phần lớn những quyển sách trong thư viện này lại không thể mở ra được, không thấy được nội dung bên trong nên anh mới cảm thấy nghi ngờ.

Lucien cố gắng giữ bình tĩnh, không thể vì tâm tình của bản thân xúc động mà làm cho thư viện biến mất được. Anh lật từng quyển từng trang ra xem, ghi lại những cuốn có thể mở được và cả những cuốn không thể mở được.

"Sách lịch sử có thể mở ra xem được."

"Sách kinh tế cũng mở được."

"Sách nghệ thuật cũng có thể mở được."

"Sách toán học, vật lý, hóa học và sinh học có phần mở được, có phần thì lại không."

"Chẳng lẽ do quy tắc của hai thế giới khác nhau nên mình không thể mở chúng được sao? Thế nhưng sao mình lại nhớ được những kiến thức đã từng học nhỉ, ít nhất cũng là những kiến thức bậc đại học."

Những quyển sách có thể mở ra được chủ yếu đều là những kiến thức cấp hai, cấp ba. Nhưng chắc chắn thư viện tổng hợp không thể nào lại đi sưu tập những kiến thức cấp hai, cấp ba này được, đây chỉ là một số tư liệu kiến thức thời Trung Cổ để phục vụ giảng dạy, nghiên cứu và để sinh viên tham khảo mà thôi.

Có rất nhiều sách trong thư viện, Lucien chỉ lật xem phần sau của mỗi quyển nên đưa ra suy đoán như vậy chứ không dám khẳng định chắc chắn, và anh cũng không rõ nguyên nhân là vì sao nữa.

Lucien mới khỏe lại sau một trận bệnh nặng nên hiện tại thân thể của anh khá yếu, đến cả tinh thần cũng không được ổn định cho lắm nên sau khi lật xem một số quyển sách, anh liền cảm thấy đầu óc choáng váng, cuối cùng anh không cảm giác được sự tồn tại của thư viện nữa.

Lucien cố gắng lết người lên giường nằm, cố ngủ một giấc thật say để nghỉ ngơi cho tinh thần lẫn sức khỏe được ổn lại rồi ngày mai lại xử lý tiếp mọi chuyện. Anh sẽ không quên mình chỉ còn mỗi một ổ bánh mỳ đen, và việc làm sao để sống tiếp luôn được anh xếp ở vị trí đầu tiên.

Lucien đang ngủ mơ màng thì những tiếng kêu chít chít chói tai của những con chuột đang gặm gỗ truyền tới, đánh thức anh khỏi giấc mơ có những món ăn ngon lạ trên chiếc giường êm ấm.

Chuột?

Lucien ngủ chưa đã, mơ mơ màng màng định ngủ tiếp thì tiếng chuột gặm gỗ kêu lên càng lúc càng lớn hơn và chói tai hơn khiến cho một người luôn nhạy cảm với giấc ngủ như anh phải lăn qua lộn lại, không thể nào ngủ yên được.

Chờ một lúc lâu, tiếng gặm gỗ phát ra từ những con chuột vẫn vang lên liên tục khiến cho Lucien không thể làm gì khác hơn là lấy tấm thảm lông che kín hai lỗ tai mình.

Thế nhưng âm thanh kia giống như có thể truyền xuyên qua tấm thảm vậy, từ mọi hướng truyền vào tai anh khiến anh không tài nào ngủ một giấc ngon lành được.

"Thế này thì sao mà sống nổi hả trời!"

Lucien không nhịn được cơn tức nói tục một câu, cảm thấy tinh thần bản thân đang bị suy nhược nghiêm trọng. Thức ăn thì khó nuốt, bánh mì thì mốc meo; mặc thì không đủ che, không đủ ấm; thảm lông cũng không biết làm từ chất liệu gì, tạm thời chỉ có thể bỏ hết mọi thứ sang một đêm để ngủ mà cũng bị những tiếng chít chít của mấy con chuột phá đám.

Lucien hận đến nghiến răng nghiến lợi, cẩn thận lắng nghe hướng phát ra âm thanh của con chuột. Nếu anh đã không ngủ được thì chi bằng đi tìm rồi đánh chết một, hai con chuột để dọa những con khác vậy.

Mặc khác, anh cũng âm thầm thề rằng:

"Mình nhất định phải phải mau chóng thoát khỏi kiểu sống này thôi!"

Lắng tai nghe, Lucien cố gắng tìm hướng phát ra âm thanh gặm nhấm kia.

Chít chít rít, chít rít chít… Hu hu hu, hu hu hu…

Lucien mới tập trung tinh thần nhưng lại phát hiện âm thanh mình nghe được không phải được phát ra từ con chuột mà là những tiếng khóc thút thít rùng rợn.

Hu hu hu, hu hu hu …

Giữa đêm khuya yên tĩnh, không còn tiếng chuột kêu, không còn tiếng gặm nhấm mà chỉ có tiếng khóc ai oán và đầy thê lương truyền tới.

Tim của Lucien đột nhiên đập thình thịch, máu dồn lên não, các giác quan bỗng nhiên nhạy cảm khác thường, dường như có thể nghe được tiếng gió lạnh lẽo thổi qua khe cửa, mà tiếng khóc kia lại ngân nga như khúc ca văng vẳng vừa như thật lại vừa như mơ.

Lucien từ trên giường vươn mình đứng dậy, theo bản năng mở chiếc rương ra cầm ổ bánh mỳ trên tay, xem nó như một vũ khí để tự vệ. Dù sao đi nữa, xét theo một góc độ nào đấy thì ổ bánh mì đen này cũng đủ cứng để đánh ngất đối thủ rồi.

Thịnh thìch thịch, hu hu hu… Thịch thìch thịch, hu hu hu…

Lucien ngạc nhiên không biết tiếng thình thịch kia là gì nhưng nhanh chóng phát hiện ra đấy là tiếng tim anh đập, đập một cách dữ dội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!