Rhein nở nụ cười đầy quyến rũ, nói phụ họa:
- Mặc dù chỉ gặp một lần, nhưng Lucien để lại cho tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc, ha ha, cậu vậy mà thực sự bắt đầu học chữ, ờ, thật là một thanh niên có chí khí, có khát vọng mà ta hứng thú nhất.
Nghĩ đến việc Rhein đối với nam hay nữ đều ăn tất, Lucien bị đánh giá như vậy, trong lòng không nhịn được rùng mình một cái.
Victor cười giới thiệu một câu:
- Ngài Rhein là chủ tịch đoàn giao hưởng mà ta hợp tác, ngài đây có hiểu biết rất sâu sắc về âm nhạc, chính là có sự giao lưu với ngài đây, tôi mới có thể tràn ngập cảm hứng mà viểt ra những bản hòa tấu dương cầm đầy ý nghĩa.
- Ngài, ngài chính là chủ tịch đoàn giao hưởng?
Lucien suýt trợn mắt, há hốc mồm. Mấy ngày trước Rhein còn ở trọ trong quán rượu Copper Crown của khu dân nghèo.
Mấy ngày nay, trong cuộc nói chuyện của đám người Phyllis, Lotter, thì Lucien ở trong thư viện đối chiếu mấy quyển sách, biết được sự tương đồng của địa cầu và thành phần của dàn nhạc giao hưởng, cũng học được không ít kiến thức, hiểu rõ vị trí của một chủ tịch đoàn giao hưởng, là nghệ sĩ violon dẫn đầu, khi không có người chỉ huy, còn phải kiêm cả việc chỉ huy.
Một vị trí quan trọng như vậy, sao lại có thể giao cho một người vừa đến Arthaud, căn bản đối với người trong giàn nhạc là một người xa lạ?
Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của Lucien, Rhein hài hước cười nói:
- Vì người chủ tịch trước của giàn nhạc yêu một nữ quý tộc, vài ngày trước đây đã cùng nàng ấy bỏ trốn tới nước Syracuse, không cách nào, ta đành phải thay thế vậy.
Phylis không kiên nhẫn xen ngang:
- Cho dù vị chủ tịch trước vẫn ở lại, với thực lực của ngài Rhein cũng đủ để dành vị trí đầu tiên trong diễn tấu Violon, phối hợp cùng ban nhạc.
Chỉ cần luyện tập vài lần là được rồi.
- Đúng, ngài Rhein là một nhà diễn tấu Violon tốt nhất mà tôi từng gặp, đối với âm nhạc có cách nhìn rất độc đáo.
Victor cũng tán thưởng nói:
- Gặp được ngài, là vinh dự lớn nhất vào lúc này của tôi.
Lucien khẽ mỉm cười, vẻ cao thâm khó dò của Rhein, trong lòng còn cảm thấy vô cùng quái lạ, dường như quá trùng hợp. Từ một kẻ lang thang đến từ nước Syracuse, một thi sĩ cầm đàn hát rong, trong vòng mấy ngày trở thành một người diễn tấu Violon tiên phong trong dàn giao hưởng.
Thực làm cho người ta khó tin, sự kỳ lạ đến không thể giải thích.
Tay phải của Rhein đặt lên ngực trái, hơi cúi xuống, cảm tạ sự tán thưởng của Victor, sau đó giới thiệu ông lão tóc bạc bên cạnh.
- Đây là ngài Xavier, nhà chế tác harpsichord xuất sắc nhất của Arthaud, có lẽ sẽ giúp ngài Victor hoàn thành việc cải tiến harpsichord.
Harpsichord còn được gọi là đàn dương cầm Bát huyền.
- Hoan nghênh ngài, ngài Xavier, trước tìm ngài đến là vì Harpsichord khó phù hợp với bản hòa tấu tôi mới viết cho đàn dương cầm, tôi hy vọng ngài có thể cải biến chút.
Victor một bên nhiệt tình chào hỏi, một bên đưa Rhein và Xavier đi lên lầu hai, cơ bản không cho Lucien có cơ hội mở miệng mượn từ điển.
Bất quá, ông dường như quên mất đám người Lucien, Annie, Colin mà rời đi còn quản gia Ace ở bên cạnh lại không xác định được mối quan hệ Lucien và Rhine, không tiện trực tiếp mời bọn họ rời đi. Do đó đám Annie, Colin tò mò nhẹ nhàng, yên lặng đi theo sau đám Phyllis về phía cầu thang.
Lucien vẫn chưa mượn được từ điển, đương nhiên cũng không cam tâm mà rời đi như vậy, do đó cũng cùng đi theo.
Lên tới tầng hai, Victor đưa Rhein và Xavier đi thẳng vào phòng ông.
- Ngài Xavier, tôi hi vọng Harpsichord có thể chịu được lực ấn của ngón tay tôi, tự do khống chế một cách chuẩn xác sự trầm bổng âm thanh, cũng như âm vực quãng rộng, có thể cộng hưởng hơn, mạnh mẽ hơn, cũng có thể tinh tế hơn.
Victor vừa nhìn Xavier mở Harpsichord ra, lộ ra bộ phận máy móc phức tạp, bộ phận dây đàn, hộp nhạc khí, vừa đưa ra những yêu cầu của mình.
Từ khi Harpsichord được phát minh cho tới nay, khiếm khuyết của nó thể hiện rất rõ ràng, khó có thể mượn lực ấn phím để thực hiện sự biến đổi âm lượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!