Lucien hết sức buồn bực khi liên tục bị người của ba tiệm may khá chuyên nghiệp đuổi ra ngoài. Mặc dù hắn đã lấy tấm lụa đen ra ngay từ lúc đầu nhưng những thợ may kia vẫn không chịu tin, không những không kiểm tra chất liệu của tấm lụa mà còn tỏ ra đề phòng một người lạ như hắn.
Khu chợ này rất lớn, có hơn mười con phố lớn nhỏ khác nhau, người đến kẻ đi, thường xuyên thấy được các dị tộc như người lùn, tinh linh, cực kỳ phồn hoa nên Lucien nhanh chóng tìm thấy một tiệm may trang nhã sạch sẽ ở cuối một con phố.
Cậu bé tóc vàng khoảng mười lăm mười sáu tuổi đứng trông tiệm rụt rè cười chào:
"Thầy tôi đang thiết kế trang phục ở phía trong, tôi tên là Banse, không biết ngài cần gì ạ?"
"Có thể xem giúp tôi tấm lụa đen này không?"
Rút kinh nghiệm ở những lần trước, lần này Lucien lấy tấm lụa đen ra hỏi dò.
Banse tưởng Lucien muốn mua một tấm lụa đen tương tự nên cầm lấy mà không nghi ngờ gì. Sau khi cậu bé đưa tay sờ thử, để dưới nắng soi thì kinh ngạc: Thưa ngài, đây làDạ oanh đen
"của nước Holm, chỉ có những quý tộc chân chính mới mua được thứ này, không biết sao ngài lại có được?"
Cậu bé cũng giống như những người thợ may trước đó, lo lắng đề phòng Lucien. Một kẻ ăn mặc rách rưới như hắn sao có thể có Dạ oanh đen mà ngay cả những phú ông lắm tiền cũng không mua được, chắc chắn là lai lịch hết sức đáng nghi.
Lucien thấy tất cả mọi người đều phản ứng giống nhau nên dứt khoát hạ giọng:
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không gây ra rắc rối gì cho các người đâu."
Thật sao?
Một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy dài bước ra từ sau tiệm, ông ta là McDowell, chủ tiệm may này. Trước đó, do Banse kinh ngạc nên không khống chế được giọng nói của mình, quấy nhiễu đến ông nên ông đi ra xem thử có chuyện gì, đúng lúc nghe thấy lời giải thích của Lucien.
Không đuổi mình ngay sao? Lucien thấy rốt cuộc cũng có một kết quả khá ưng ý, trong lòng mong chờ, khá phấn khởi:
"Tôi xin thề với Chúa, hơn nữa, ngài xem, nó bị thủng một chỗ rồi nên sẽ chẳng có vị tiểu thư, phu nhân quý tộc nào quan tâm đến, chỉ cần ngài sửa nó thành họa tiết trang trí trên đầm hoặc làm ruy băng thì sẽ chẳng ai biết được nó từng là gì đâu."
McDowell lấy tấm lụa đen từ tay Banse, xem kỹ rồi yên lặng trong chốc lát, sau đó bình thản mở lời:
"Vậy cậu muốn bao nhiêu?"
Lucien hưng phấn trong lòng, bàn tay siết chặt, suýt nữa đã vung lên rồi, nhưng nhờ trải qua lần gặp phải lũ chuột mắt đỏ trước đó mà ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường, mỉm cười nhìn McDowell:
"Tôi tin tiên sinh sẽ không khiến tôi phải thất vọng."
McDowell thoáng nhìn mắt Lucien, thấy hắn không có vẻ vội vàng gì liền nhẹ nhàng nói:
"Bốn mươi đồng Phil, nó chỉ lớn chừng này, lại bị thủng một lỗ lớn nữa nên những chỗ ta có thể dùng được cũng không nhiều."
"Một bạc Naar, một chiếc đầm lộng lẫy nếu được đính thêm Dạ oanh đen có nét đẹp tiềm ẩn như bầu trời đêm thì chắc chắn nó sẽ càng hoàn mỹ và thích hợp với các tiểu thư, phu nhân tôn quý hơn." Lucien cố nén kích động, trả giá gấp đôi.
McDowell lắc đầu rồi trả tấm lụa đen lại cho Lucien:
"Tối đa là năm mươi đồng Phil, nếu không thì cậu đem đi đi."
Thật đáng tiếc.
Ngoài mặt thì Lucien bình tĩnh lấy lại tấm lụa đen, xoay người đi ra khỏi tiệm nhưng thực tế thì trong lòng hắn hết sức căng thẳng, mâu thuẫn. Phải chăng sẽ kêu mình dừng lại? Phải chăng sẽ tăng thêm giá?
Nếu bỏ qua cơ hội ở tiệm này, chắc gì những tiệm khác đã sẵn lòng mua một thứ không rõ lai lịch như thế nữa!
Một bước, hai bước, ba bước… Lucien thấy mình gần như đã ra khỏi cửa tiệm rồi thì McDowell đằng sau rốt cuộc cũng gọi lại:
"Tám mươi đồng Phil, nếu không phải đúng lúc có một chiếc đầm phù hợp cần trang trí họa tiết từ Dạ oanh đen thì ta nhất định không trả giá cao thế đâu."
Tuyệt! Lucien kích động, hưng phấn đấm lên ngực mình một cái, sau đó xoay người lại, bình tĩnh mỉm cười: Như ngài mong muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!