Em trai lọ lem.
Minh Thứ bị ông nội rầy, ủ rũ không vui mà về nhà, cơm cũng không ăn đã chạy sang nhà họ Tiêu.
Nó tủi thân rồi, cần được anh dỗ dành.
Nhưng nhà họ Tiêu chỉ có ông nội Tiêu và bà nội Tiêu ở nhà, nó hỏi anh nó khi nào trở về, ông nội Tiêu nói với nó rằng, ngày mai là đi học chính thức rồi, nên hôm nay anh nó và bạn học đi chơi tới tối mới về.
Minh Thứ chỉ đành đá cục đá cả đường trở về.
Hè này mỗi lần nó ăn cơm tối xong, thì sẽ đi tìm anh nó, anh nó muốn đi bơi, đá bóng, nó cũng sẽ theo cùng, anh nó ở nhà đọc sách, vậy thì nó sẽ nằm trên giường của anh xem sách cho bé, nên giờ thành thói quen mất rồi.
Vừa khai giảng đã không gặp anh nó, nó nằm trong phòng làm ổ, ngồi không được, đứng cũng không yên.
Lương Tiểu Minh của lớp bọn nó mắc chứng hiếu động, ngồi chỗ nào cũng không yên, cô Tiểu Đào phân Lương Tiểu Minh tới học tập nó, nhưng hình như nó bị Lương Tiểu Minh lây bệnh rồi, cũng không chịu ngồi yên, lại thường hay chạy sang nhà họ Tiêu.
Lúc nghỉ hè ông nội không quản nó, nó ngủ ở nhà họ Tiêu, ông nội cũng không nói gì.
Nhưng bây giờ ông nội không cho nó sang ngủ nữa, nói rằng hai anh lớn nhà họ Tiêu sắp lên cấp hai, nó qua sẽ ảnh hưởng người ta học hành.
Anh nó rõ ràng ra ngoài đi chơi, vốn đâu có học hành.
Trong lòng nó lẩm bẩm, nằm ì trên cửa sổ nhìn xung quanh.
Nhà của nó nằm trước nhà họ Tiêu, lúc anh nó về sẽ đi ngang dưới cửa sổ phòng nó.
Quả nhiên, tới tám giờ hơn, nó đã thấy anh nó rồi.
Tiêu Ngộ An mua cầu Yoyo xong thì tới sân trượt với bọn Trình Việt.
Trượt patin là một loại thể thao mới, lúc trước mọi người chưa từng chơi qua, rất nhiều người đều bị ngã chỏng vó khắp nơi.
Tiêu Ngộ An rất giỏi giữ thăng bằng, tuy nhiên vẫn bị ngã một lần, nhưng chỉ cần theo học một hồi đã biết trượt, giờ đã có thể tự mình trượt.
Trượt xong thì tính tới quán ăn, nhưng ngoại trừ cậu cà Trình Việt, mấy người khác than thở đau chỗ này đau chỗ kia, ồn ào một lúc thì đòi về nhà.
Cậu và Trình Tiêu đành phải mua bánh rán, ăn xong thì trở về.
Còn chưa về tới trước cửa nhà, cậu đã nghe thấy một tiếng hô quen thuộc.
"Anh ơi! Anh về rồi ạ!
"Quay đầu nhìn sang, quả nhiên là Minh Thứ đang ngã người trên cửa sổ."Không được ngã ra cửa.
"Trẻ con ngã người ra ngoài cửa sổ rất dễ xảy ra chuyện, cậu đáp lại Minh Thứ mấy câu, lần này giọng còn hơi dữ, Minh Thứ nhanh chóng rụt trở về. Cũng không phải Minh Thứ bị dọa sợ, chỉ là nhìn thấy anh nó trở về rồi nên vui quá chớn, nó gấp rút chạy xuống lầu. Minh Hãn gọi nó một tiếng, chắc là nói khuya vậy rồi đừng đi làm phiền người ta, nó vừa chạy vừa nói:"Không làm phiền mà, là anh kêu con xuống đó.
"Mới chỉ một buổi sáng không gặp, Tiêu Ngộ An thấy Minh Thứ nhào tới, cảm thấy nhóc con này giống như đã rất lâu rồi chẳng gặp mình vậy."Anh ơi, em nhớ anh chết mất!
"Thoáng chốc Tiêu Ngộ An thấy vui vẻ, vốn là tính dạy dỗ Minh Thứ vài câu, kết quả bị Minh Thứ chen lời như thế, thì lại quên mất. Lầu một nhà họ Tiêu đèn vẫn sáng trưng, Tiêu Ngộ An vậy mà vẫn đang giảng đề cho Tiêu Cẩm Trình học. Hai anh em giải có cái đề mà cũng tẩn nhau được, Tiêu Cẩm Trình không chịu nghiêm túc, Tiêu Mục Đình chê thằng em này không có tính nhẫn nại, giảng một hồi thì gõ đầu nó, Tiêu Cẩm Trình trả đũa lại, vật nhau tới gà bay chó sủa. Vừa thấy Tiêu Ngộ An trở về, Tiêu Mục Đình lập tức giãn nắm đấm,"Cậu tới cậu tới, đầu óc của thằng nhóc này nhét không được thứ gì hết!
"Mắt thấy anh nó sắp bị Tiêu Cẩm Trình hốt đi giảng đề, Minh Thứ không vui, hai tay ôm lấy cánh tay của anh nó, xông ra nói với Tiêu Mục Đình:"Anh Mục Đình, em trai của mình thì tự mình dạy đi ạ.
"Tiêu Mục Đình không ngờ tới nhóc tì Minh Thứ này lại nói được như vậy,"Hả?
"Tiêu Ngộ An lười phải dạy Tiêu Cẩm Trình, cười đáp:"Đúng đó, em của mình thì tự mình dạy đi."
Sau khi lên lầu, Tiêu Ngộ An đi tắm, còn Minh Thứ thì lật cặp balo của anh nó.
Nó hổng phải đang trộm sờ mó gì đâu, anh nó vừa mới ôm về sách mới, kêu nó giúp lấy ra đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!